Thế giới của trẻ con rất nhỏ, rất đơn giản, nhưng trực giác của chúng rất nhạy cảm, chúng có thể cảm nhận được người khác có yêu thương mình hay không. Cung Bắc thân mật với Vân Giai Kỳ theo bản năng là bởi vì cậu bé cảm nhận được sự ấm áp của một người mẹ ở trên người của cô.
Thì ra cảm giác được mẹ ôm lòng mà đi vào giấc ngủ lại hạnh phúc biết bao. Trong lòng Cung Bắc nhảy nhót “bình bịch bình bịch”, một nửa là bởi vì lo lắng, một nửa là bởi vì hạnh phúc.
Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Vân Giai Kỳ: “Mẹ ơi, con có thể hát cho mẹ một bài hát chúc ngủ ngon không?”
“Bài hát chúc ngủ ngon? Con biết hát bài hát gì?”
“Nghe lời mẹ”
Vân Giai Kỳ hơi bất ngờ: “Con biết hát bài hát này?”
“Vâng ạ, mẹ có muốn nghe không mẹ, mẹ muốn nghe thì Bắc sẽ hát cho mẹ nghe”
“Có chứ”
Vân Giai Kỳ ôm cậu bé. Cô đổi một tư thế thoải mái để cậu bé tựa vào trong ngực của mình, cánh tay còn lại thì ôm lấy cậu bé. Tư thế này làm cho Cung Bắc có cảm giác cực kỳ an toàn.
Đèn đã tắt, giọng nói non nớt và bập bẹ của Cung Bắc vang lên: “Nghe lời mẹ, đừng làm mẹ đau lòng, hãy lớn nhanh lên, để bảo vệ mẹ…”
Trong tiếng ca ấm áp lại non nớt của Cung Bắc, Vân Giai Kỳ nhanh chóng thấy buồn ngủ. Từ trước đến nay, cô luôn là người dỗ Mạn Nhi đi ngủ, Mạn Nhi thích cô kể chuyện trước khi ngủ. Nhưng lần đầu tiên trong đời, cô lại được người khác dỗ đi ngủ.
Tiếng nói của Cung Bắc bé dần. Cậu bé ngẩng đầu lên thấy Vân Giai Kỳ đã nhắm hai mắt lại, phát ra tiếng hít thở đều đều, vì vậy mà cậu bé cũng dừng hát, cái tay nhỏ bé ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm càng ngày càng đen. Bạc Tuấn Phong mở cửa phòng ra.
Trong phòng tối đen. Trên giường, Vân Giai Kỳ đang ôm Cung Bắc, hai người đều đang ngủ. Người đàn ông đi đến trước giường, thấy Vân Giai Kỳ và Cung Bắc ôm nhau, mặc dù đang ngủ nhưng khóe miệng của cô vẫn nở mỉm cười ngọt ngào.
Cung Bắc thì chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực cô. Bạc Tuấn Phong thấy vậy, sắc mặt của anh lạnh đi. Mặc nhóc con này đang chôn ở đâu vậy? Bạc Tuấn Phong ghét bỏ mà đẩy mặt cậu bé ra, nhưng dù là đang ngủ, thì Cung Bắc vẫn vô thức hơi nhíu mày, còn chui sâu vào trong lòng Vân Giai Kỳ hơn.
Bạc Tuấn Phong: “…
Anh đột nhiên trông thấy một con búp bê bằng vải trên đầu giường.
Đó là con búp bê bằng vải mà Vân Giai Kỳ mang về từ phủ Nguyệt Mặc, là con búp bê Mạn Nhi thích nhất. Anh lấy con búp bê bằng vải và nhét vào trong lòng Cung Bắc, nhóc con kia lập tức ôm lấy con búp bê bằng vải và xoay người vì coi con búp bê là Vân Giai Kỳ. Cuối cùng cũng “Đẩy” tên nhóc con quấn quýt kia đi được.
Bạc Tuấn Phong cúi người ôm Vân Giai Kỳ vào trong ngực. Vân Giai Kỳ ngủ không sâu, nhưng động tác bế cô của Bạc Tuấn Phong đặc biệt nhẹ nhàng nên cô hoàn toàn không cảm nhận được mà tỉnh dậy.
Bạc Tuấn Phong bế Vân Giai Kỳ ra khỏi phòng. Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Cung Bắc đang ôm con búp bê bằng vải ở trên giường, thấy cậu bé vẫn ngủ ngon, thì anh mới đóng cửa lại. Người đàn ông này bế Vân Giai Kỳ đi thẳng về phòng.
Bên trong phòng có hai đèn tường đang chiếu sáng. Anh ôm cô lên giường, sau đó anh cũng nằm xuống, vươn tay ra nhẹ nhàng mà ôm Vân Giai Kỳ vào trong lòng, hai tay Vân Giai Kỳ quấn chặt hông của anh theo bản năng.
Trong lúc ngủ mơ, cô không hề ý thức được Cung Bắc trong ngực mình đã biến thành Bạc Tuấn Phong cỡ lớn nên cô vẫn ngủ say sưa như cũ.
Bạc Tuấn Phong cụp mắt xuống và đặt một nụ hôn ở giữa lông mày cô. Nụ hôn này càng ngày càng mất kiểm soát. Những nụ hôn dày đặc rơi trên mặt cô, trên chóp mũi, cuối cùng rơi trên môi của cô.
Cảm giác rất ngọt làm anh cảm thấy chỉ hôn lướt qua thì không đủ, nhưng anh không nỡ đánh thức cô. Bạc Tuấn Phong vừa dịu dàng hôn lên môi cô vừa ôm cô vào lòng mình. Vân Giai Kỳ vô thức cà cà ở trong ngực anh, cử chỉ vừa thân mật vừa đáng yêu mờ ám ấy rơi vào trong mắt người đàn ông, làm đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong ánh lên nét cười. So với lúc cô tỉnh dậy, anh thích cô lúc ngủ hơn.