Bạc Tuấn Phong ôm Vân Giai Kỳ đi đến phía chiếc xe: “Đụng hỏng thì tính của tôi”
Mộ Ngọc Mỹ rất nhanh đuối tới: “Tuấn Phong!”
vietwriter.vn
Trong đầu tài xế chỉ định nói thầm một câu, nhưng vẫn vội vàng đuổi theo.
Cửa của quán bar tất cả đều là người.
Mộ Ngọc My làm thế nào cũng không tìm thấy người của Bạc Tuấn Phong, oán hận mà giậm chân, suýt chút nữa thì giảm gãy gót giày.
Kỳ Thiên Nam và Vinh Thế Vũ gần như là sánh vai đi tới.
Vinh Thế Vũ đi tới bên cạnh Mộ Ngọc Mụ, hỏi rằng: “Người đâu rồï?”
vietwriter.vn
“Vinh Thế Vũ, anh còn hỏi em nữa?” Mộ Ngọc My tức giận nói: “Anh tại sao không quản lý chặt người đàn bà của anh đi nhỉ?”
Vinh Thế Vũ cười miễn cưỡng: “Cô ấy lúc nào trở thành người đàn bà của anh vậy?”
“Anh chẳng phải luôn nói cô ấy là người đàn bà của anh sao?”
“Mộ Ngọc My, em làm rõ đi nhé, cô ấy ruốt cuộc là người đàn bà của ai, vừa rồi trước mặt bao nhiêu người, anh không nói, em rõ ràng biết rồi, tình cảm giữa Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong, chẳng phải sao?”
Vinh Thế Vũ ngừng lại một chút, lại hỏi đồn dập: “Anh nghe nói, Bạc Tuấn Phong xẩy ra biến cố, anh ấy bị mất đi một phần trí nhớ, cho nên em nhân cơ hội đó phải không?”
“Em không hiếu anh đang nói cái gì!”
lộ Ngọc My nhấn mạnh nhiều lần: “Em và Bạc Tuấn Phong đã đính hôn rồi, em là vị hôn thê của anh ấy, anh ấy là vị hôn phu của em, có vấn đề gì nhỉ?”
Vinh Thế Vũ nhìn thăm dò cô ấy một cách kỹ lưỡng, cười một cách mỉa mai: “Thật là hết thuốc chữa rồi”
‘Sau lưng, Chiến Hàn đảo một lượt Mộ Ngọc My và Vinh Thế Vũ, nhẩm đọc cái tên đó một cách trêu đùa: “Vân Giai Kỳ”
Bạc Tuấn Phong ôm lấy Vân Giai Kỳ đặt vào ghế sau, tài xe lên xe rồi, đã quen biết từ trước, liền khởi động ô tô.
“Thưa ngài, ngài đi đâu vậy?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh đưa chúng tôi đến bệnh viện”
“Tôi không muốn đến bệnh viện!”
Bạc Tuấn Phong ngỡ rằng cô say rồi, nhưng trạng thái của cô rất tỉnh, cái này đâu gọi là say được!
Nếu là đến bệnh viện, chẳng phải sẽ bị hiểu lâm thành ra cái gì đây!
Cô thật sự không muốn bị hiểu lầm!
Bạc Tuấn Phong lại nói một nơi khác: “Khách sạn”
“Thưa ngài khách sạn nào ạ?”
“Gần thôi”
Người lái xe hộ muốn đến một khách sạn cao cấp gần đó, tiếp theo liền đặt mục tiêu, theo mục tiêu đó mà đi thôi.
Trên đường đi, người lái xe hộ lái vô cùng dè dặt.
Ngồi phía sau, Vân Giai Kỳ trở hết bên này bên nọ trong lòng của Bạc Tuấn Phong, cô muốn thoát ra, lại thoát không được, ở trong lòng của anh rất nóng, cô cảm thấy càng ngày càng nóng, nóng đến mức sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Cô vốn là muốn cởi cúc áo ra, mà lại thế nào cũng cởi không ra.
Bạc Tuấn Phong giữ lấy tay cô.
Anh nhíu mày: “Em làm gì vậy?”
Tay anh lạnh vô cùng Cửa gió điều hòa thổi trực tiếp vào tay anh.
Cô lại giữ lấy tay anh: “nóng quá… anh cởi ra đi, cởi áo ra đi..”