Mộ Ngọc My cuối cùng cũng không năm nổi nữa.
Cô ta vén chăn bông lên, xuống giường đi ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy người hầu đứng ở cửa phòng.
“Cô Ngọc My?”
Người hầu kinh ngạc nhìn cô ta: “Cô vẫn chưa ngủ sao?”
Mộ Ngọc My mở miệng, muốn nói rồi lại thôi Cô ta muốn hỏi Bạc Tuấn Phong ở đâu.
Nhưng nếu cứ hỏi thẳng thừng, chắc điều không ổn.
Vì vậy, cô ta chỉ giữ thái độ dè dặt và hỏi vòng vo: “Mạn Nhi ngủ In người làm sẽ phát hiện ra có chưa?”
Khi Mạn Nhi ngủ, Bạc Tuấn Phong luôn có thể dễ dàng thối lui.
Bãng cách này, cũng có thể làm cho mọi người thấy rằng cô ta rất quan tâm đến Mạn Nhì, ngay cả khi say, cô ta cũng không quên quan tâm đến đứa nhỏ.
Người hầu đáp: “Không biết ạ! Cậu chủ dẫn cô chủ nhỏ vào phòng, nói đêm nay cô chủ nhỏ ngủ với ngài Mộ Ngọc My nghe xong, trái tim lập tức lạnh đi.
Cô ta giả vờ ngạc nhiên, che miệng hỏi: “Mạn Nhỉ ngủ với Tuấn Phong?”
“Vâng, cô Mạn Nhi nói cô bé sợ bóng tối”
Mộ Ngọc My âm thầm nghiến rắng.
Đến lúc này, cô ta có thể khẳng định Bạc Tuấn Phong sẽ không đến.!
Anhta vậy mà đưa Mạn Nhi về phòng mình ngủ, xem ra, tối nay sẽ không đến phòng cô ta.
Đứa nhỏ Bạc Mạn Nhi này!
Thật sự là vật cản trở mài Con nhỏ đáng chết này, chắc chẩn là nó cố ý, cố ý lôi kéo Bạc Tuấn Phong.
Mộ Ngọc My cần chặt môi Uống phí cô ta tốn bao nhiêu tâm tư, trông mong Bạc Tuấn Phong sẽ đến, chỉ là không ngờ rằng, tất cả chỉ là do cô ta tự mình đa tình.
“Cô Ngọc My cô vẫn chưa đi ngủ sao? Cậu chủ và cô chủ nhỏ đều đã đi ngủ hết rồi”
“Được, tôi bây giờ liền đi ngủ”
Cho dù có muốn như thế nào đi nữa, Mộ Ngọc My cũng không dám hành động quá đáng, chỉ đành quay lại phòng Cô ta mới đóng của, trong lòng mấy người hầu đều âm thầm phàn nàn một câu “Cô Mộ Ngọc My này cũng quá không dè dặt đi?
Bất cứ ai có con mắt tỉnh tường đều có thế nhìn ta cô ta đang mong đợi chuyện gì xảy ra.
Mặc dù đã đính hôn, nhưng cũng chưa có kết hôn Người phụ nữ này cũng quá dính thiếu gia nhà họ rồi Nhưng mà những suy nghĩ này bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Bạc Tuấn Phong ôm Mạn Nhỉ trở lại phòng.
Cô bé cũng là lần đầu tiên ngủ ở phòng của Bạc Tuấn Phong.
Giường của anh rất lớn.
Rộng ba mét, dài bốn mét Khi Bạc Tuấn Phong trở lại từ phòng làm việc, anh thấy Mạn Nhỉ nắm quanh co trên giường với chăn bông quấn quanh người và đã ngủ.
Anh bước tới,đắp lại chăn bông cho cô rồi lên giường.
Anh vừa ôm cô vào lòng, Mạn Nhi đột nhiên tỉnh giấc, nhìn anh chảm chảm, sau đó cô bé lại ngủ tiếp, trong lúc nửa mê nửa tỉnh mới thốt ra vài câu “Con nhớ mẹ…
Bạc Tuấn Phong nhất thời không nghe rõ, muốn cúi đầu đến gần miếng cô để nghe cho rõ.
Mạn Nhỉ thì thầm nức nở: “Con nhớ Vũ Minh, nhớ Cung Bắc…”
Bạc Tuấn Phong cau mày, véo nhẹ má cô: “Còn chưa ngửi”
Mạn Nhi khẽ bĩu môi, khoan thai ôm lấy Bạc Tuấn Phong, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh “Cha cha ôm con”
Một tiếng ‘cha cha? này, không nghĩ ngờ gì nữa, đã đánh trúng nơi mềm mại nhất trong trái tim anh.