Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, xuyên qua khe hở, người hầu thu hết can đảm liếc nhìn vào bên trong, chỉ thấy người phụ nữ năm trên giường quấn một chiếc chăn bông mỏng, bất động, một cánh tay mảnh mai trắng nõn yếu ớt buông thõng bên giường, vô hồn.
Giống như một con búp bê vải bị xé hỏng.
Mọi người đều biết, sau khi Bạc Tuấn Phong trở về, hai người đã xảy ra chuyện gì với trong phòng.
Nhìn thấy sự quan sát của người hầu, Bạc Tuấn Phong lạnh lùng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Người hầu kinh ngạc ngước mắt lên, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của Bạc Tuấn Phong đang nhìn cô.
Người hầu lập tức cúi đầu, không bao giờ dám nhìn nữa.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Bạc Tuấn Phong trở lại giường cầm ly nước, ngồi xuống, vỗ nhẹ lên má Vân Giai Kỳ.
“Khát không?”
Vân Giai Kỳ mở đôi mắt mờ sương của mình, tầm nhìn bị mờ đi và không thể nhìn rõ.
Cô ấy dường như đã hoàn toàn gục ngã, không còn sức lực nữa.
Mặc dù cô không thể phát ra âm thanh, gì người đàn ông nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của cô và biết rằng cô khát.
Thấy cô thậm chí còn không có sức để ngồi dậy, Bạc Tuấn Phong uống một ngụm nước, ôm gáy cô rồi hướng về phía môi cô.
Trong khi cho cô uống nước, người đàn ông hôn sâu hơn.
Trong bệnh viện.
Vũ Minh và Mạn Nhi thấy Vân Giai Kỳ vẫn chưa về, không để ý, đã khuya rồi.
Vốn dĩ hôm nay làm thủ tục xuất viện, sáng mai là có thể xuất viện.
Cả Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ đều không quay lại.
Màn đêm vô tình càng đậm đặc hơn.
Mười một giờ, Vũ Minh dỗ Mạn Nhi ngủ say, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Cậu bé ngạc nhiên vui mừng, tưởng Vân Giai Kỳ đã trở về, hai đứa nhỏ nhìn về phía cửa, nhưng lại thấy Bạc Ngạn Thiên đang đứng ở cửa.
Vũ Minh choáng váng.
Phía sau Bạc Ngạn Thiên đứng tất cả là vệ sĩ.
Các bác sĩ và y tá kính cẩn đứng sang một bên, không dám thở mạnh.
“Đưa bọn nhỏ về”
Bạc Ngạn Thiên vỗ tay, ra lệnh.
Vũ Minh nói: “Chú Doãn Lâm!!!”
Cậu biết chú Doãn Lâm là vệ sĩ của Vân Giai Kỳ, gọi tên chú ấy, chú ấy sẽ bảo vệ bọn họ hơn.
Bạc Ngạn Thiên liếc mắt một cái, chế nhạo nói: “Doãn Lâm? Đây là người mà con đang nói tới sao?”
Phía sau, hai vệ sĩ đẩy Doãn Lâm vào.
Doãn Lâm dường như bị tấn công từ phía sau đến ngất đi, anh ta đã bất tỉnh, bị đẩy vào phòng, mềm nhũn ngã xuống thảm, bất động.
Mạn Nhi kêu lên và lao về phía Doãn Lâm. Cô bé quỳ xuống bên cạnh Doãn Lâm, nắm chặt quần áo của anh trong tay nhỏ bé lắc lắc, nhưng anh ta đã bất tỉnh rồi.
Chương 308
Mạn Nhi nước mắt lưng tròng nhìn Bạc Tuấn Phong, giọng nói ngọt ngào như sữa, nhưng lại chứa đầy phẫn nộ: “Chú Doãn Lâm đã xảy ra chuyện gì vậy!?”
Bạc Tuấn Phong hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô bé, nói với vệ sĩ phía sau: “Mang cả hai đứa nhỏ đi!”
“Chú Doãn Lâm!”
“Vâng!”
Ngay khi Vũ Minh nhìn thấy những tên vệ sĩ mặc vest tiến lại gần mình, cậu bé đã bảo vệ Mạn Nhỉ trong vòng tay của mình và cảnh cáo: “Các người định làm gì!?”
“Làm gì!?” Bạc Ngạn Lâm nói: “Về nhà!”
“Con không muốn trở vì “Nghịch tử! Vũ Minh, mày nhận giặc làm mẹ, còn không muốn về nhài?”
Bạc Ngạn Thiên tức giận khi nhìn thấy cậu!
Ông ta nói: “Đưa đi!”
Hai vệ sĩ mỗi người giữ một người, Vũ Minh vẫn đang vùng vẫy khó.
khăn, tên vệ sĩ tàn nhẫn, một dao đánh ngất cậu bé, mắt cậu tối đen lại, mềm nhũn trong vòng tay của tên vệ sĩ.
Thấy vậy, Mạn Nhi kinh hãi nói: “Anh…Anh…
Cô bé hét lên được nửa đường, chỉ cảm thấy sau gáy đau âm ỉ, cũng hoàn toàn bất tỉnh.
Tân Khải Trạch nhìn Bạc Ngạn Thiên đưa hai đứa nhỏ đi, tức giận nhưng không dám nói.
Sau khi Bạc Tuấn Phong đưa người đi, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Cuộc gọi vừa được kết nối, anh lo lắng nói: “Tổng giám đốc Bạc, có chuyện rồi.
“Làm sao?”
“Vũ Minh và Mạn Nhi đã bị ông cụ đưa đi rồi!”
Sau nửa giờ.
Bạc Tuấn Phong lái xe trở lại nhà họ Bạc.
Anh vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng nhưng không thấy người đâu.
“Mày còn biết trở về?”
Trong phòng khách, Bạc Ngạn Thiên đang ngồi trên ghế sô pha chống gậy, dường như ông đã biết có một người đàn ông sẽ vội vàng trở về và ông đặc biệt đang đợi người đó.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Đứa nhỏ đâu?”
“Nếu mày muốn gặp bọn nó, được thôi, càng sớm càng tốt, cắt đứt với người đàn bà kia! Nếu không, mày sẽ không bao giờ gặp được chúng nó nữa!
Bạc Tuấn Phong nắm chặt tay.
Anh biết, lần này Bạc Ngạn Thiên đã thật sự ra tay với anh!
Thậm chí còn dùng hai đứa trẻ ra uy hiếp anh?
Chương 309
Bạc Ngạn Thiên nói: “Vũ Minh và Mạn Nhi đều là ruột thịt của nhà họ Bạc, người phụ nữ kia muốn chiếm giữ huyết thống nhà họ Bạc, quả thật là không để Bạc Vân vào mắt mà! Người phụ nữ đó còn giấu kín đứa con gái nhỏ suốt năm năm, tôi có thể xem như nể mặt anh mà bỏ qua chuyện cũ, nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Sao ông phải làm như vậy!?”
Bạc Ngạn Thiên hỏi lại: “Mạn Nhi là con ruột của anh và Ngọc Hân, cô ta lấy tư cách gì nuôi dưỡng!?”
Bạc Tuấn Phong khẽ giật mình, nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn lại, cong môi cười giễu: “Ai nói cho ông biết, Mạn Nhi là con ruột của Vân Ngọc Hân”
“Ồ? Vậy là ai nói cho anh biết, cô bé đó là của anh cùng người phụ nữ hoang dã kia?!” Bạc Ngạn Thiên trả lại cho anh câu nói giống như vậy.
Bạc Tuấn Phong triệt để ngơ ngẩn.
Đứng bên cạnh Bạc Ngạn Thiên là hai bác sĩ tư nhân nhà họ Bạc, bọn họ nhìn về phía Bạc Tuấn Phong rồi lập tức lấy trong cặp ra một ít tài liệu, nói với Bạc Tuấn Phong: “Tổng giám đốc Bạc, Tống Mạn Nhi và cô Vân Giai Kỳ không có quan hệ huyết thống. Cô bé là con của ngài và cô Vân Ngọc Hân”
Bạc Tuấn Phong khế giật mình: “…”
Bác sĩ tư nhân khẽ đưa xấp tài liệu vào tay người đàn ông này.
Bạc Tuấn Phong cầm lấy tờ giấy xét nghiệm quan hệ cha con, xem kỹ càng từng chỉ tiết, đôi mắt hơi lóe lên một chút.
Anh hoài nghi mà nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên, bỗng nhiên ném mạnh xấp tài liệu xuống đất: “Không thể nào”
Anh nghiêm túc hoài nghỉ xấp tài liệu này đã bị Bạc Ngạn Thiên làm giả!
Bạc Ngạn Thiên nhìn thấu sự hoài nghỉ của anh: “Anh đang nghi ngờ tôi làm giả?”
Mày kiếm của Bạc Tuấn Phong nhíu lại: “Rốt cuộc thì ông đã dùng thủ đoạn gì?”
“Nếu như anh đang nghỉ ngờ tôi làm giả, không ngại thì anh đi xét nghiệm lại lần nữa, cũng vừa hay để anh hoàn toàn chết tâm!”
Bạc Ngạn Thiên vừa nói vừa dùng sức gõ cây gậy nhằm tạo ra uy nghiêm: “Anh cho rằng, tôi sẽ cho một vũ nữ nuôi lớn con hoang, mang thai huyết thống cao quý của Bạc Vân!? Anh là đang xem thường ai!”
Bạc Tuấn Phong hoàn toàn không nói nên lời!
Anh sẽ không nghi ngờ, Bạc Ngạn Thiên sẽ dùng thủ đoạn tàn nhãn như vậy.
Tuy Bạc Ngạn Thiên đã già, nhưng cũng là nhân vật khi xưa một tay sáng lập lên giang sơn Bạc Vân.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Cho dù anh tin hay không thì sự thật không thể chối cãi, tôi cũng không cần thiết phải tìm cách làm giả mấy chuyện trên làm chi.
Người phụ nữ kia vọng tưởng mẹ quý nhờ con, có thể cô ta không nghĩ tới chút thủ đoạn đen tối đó của cô ta tôi sẽ để vào mắt sao? Tôi là người thế nào, còn có thể bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay ư?”
Bạc Ngạn Thiên nói xong, ông ta xoay người bước lên lầu dưới sự giúp đỡ của bác sĩ tư nhân.
Bạc Tuấn Phong cứng đờ đứng tại chỗ, máu toàn thân như đang đóng băng lại.
Bác sĩ cá nhân bước tới trước mặt anh, nhặt đống tài liệu bị vứt bỏ dưới chân anh lên, kính cẩn nói: “Tổng giám đốc Bạc, ngài còn muốn xem mấy tài liệu này nữa không?
Bạc Tuấn Phong hoàn toàn mất tự chủ, dùng một tay túm lấy cổ áo anh ta: “Các người đang giở trò gì thết?”
Vẻ mặt của bác sĩ tư nhân khẽ thay đổi, anh ta khẩn trương nhìn người đàn ông này, lắp ba lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Bạc, ngài bớt giận… Thật sự đúng như lời ông cụ Bạc nói, trong chuyện này chúng tôi tuyệt đối không dám làm giả bản xét nghiệm! Trước đây, thật sự là chúng tôi đã cấy phôi trong ống nghiệm của ngài và cô Vân Ngọc Hân vào cơ thể cô Vân Giai KỳI”
“Không thể nào!”
“Thật.. Thật sao?”
Con ngươi của Bạc Tuấn Phong bỗng mất đi vài phần tiêu cự.
Đầu ngón tay anh buông lỏng, thả cổ áo bác sĩ tư nhân ra, nhíu lông mày anh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Chương 310
Bạc Tuấn Phong đột nhiên đẩy hai người ra rồi chạy lên lầu.
Trên hành lang lầu hai, ở trước cửa phòng có hai hàng vệ sĩ canh giữ trước cửa.
Đáy mắt Bạc Tuấn Phong lóe lên tia hoài nghi, đi về phía căn phòng đó, anh vừa bước tới gần thì lập tức có hai vệ sĩ sang đây: “Tổng giám đốc Bạc, xin dừng bước!”
“Tránh ra”
Anh biết, chắc chắn hai đứa bé đang bị nhốt trong căn phòng này.
“Bạc gia, ngài đừng làm khó chúng tôi!”
“Cút!”
“Bạc gia, nếu ngài cứ cố tình như vậy thì thật xin lỗi, đã đắc tội!”
Hai vệ sĩ lập tức vây lấy Bạc Tuấn Phong.
Tuy nhiên, bọn họ dường như đang e ngại trước giá trị tức giận của người đàn ông này, mặc dù những vệ sĩ này là những vệ sĩ hàng đầu được Bạc Ngạn Thiên chọn trong nước, thực lực không hề tầm thường.
Nhưng mà, khi đứng trước một người đàn ông tôn quý như thế, bọn họ không dám ra tay thật sự.
Hơn nữa đúng thực là Bạc Tuấn Phong đang tức giận, người đàn ông dùng một đấm hạ gục hai tên vệ sĩ, bước tới cửa, thấy toàn thân anh dường như đang tỏa ra sát khí nên không ai dám ngăn cản anh nữa.
Bạc Tuấn Phong đá tung cửa phòng, phá cửa xông vào.
Trong phòng, đèn vẫn sáng.
Một người trông trẻ đứng bên giường đang bưng chén thuốc nóng hổi, bị tiếng động lớn như vậy làm cho giật mình, chén thuốc rớt xuống đất văng tung tóe khắp sàn nhà.
Trên giường, Bạc Vũ Minh vẫn còn đang truyền nước biển, vừa thấy Bạc Tuấn Phong đã tới, cậu bé chật vật từ trên giường ngồi dậy: “Cha…”
Cậu vừa thấy người đàn ông này, hai vành mắt lập tức đỏ lên, câu nói đầu tiên mở miệng hỏi chính là: “Mẹ đâu, con muốn mẹ…”
Từ sau khi trở về, Bạc Vũ Minh liền không chịu ăn cái gì.
Bạc Ngạn Thiên cũng không quan tâm cậu, ép cậu uống dịch dinh dưỡng.
Tiểu Vũ Minh trời sinh đã có tính tình quật cường, Bạc Ngạn Thiên đã nhiều lần nhấn mạnh với cậu Vân Ngọc Hân mới là mẹ của cậu và Mạn Nhi.
Cậu không tin!
Sao Vân Ngọc Hân có thể là mẹ của cậu!?
Cậu không hề cảm nhận được một chút ấm áp và tình yêu thương của mẹ từ trên người cô ta. Làm sao người phụ nữ kia có thể là mẹ cậu!?
Cậu không tin!
Cho dù Vân Ngọc Hân là người phụ nữ có quan hệ huyết thống với cậu, nhưng cậu cũng không muốn thừa nhận, cậu muốn Vân Giai Kỳ, cũng chỉ muốn thừa nhận Vân Giai Kỳ, muốn quay về bên cạnh cô.
Bạc Tuấn Phong nhìn khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của Vũ Minh, đau khổ ôm cậu vào lòng.
Anh có thể cảm thấy cơ thể Bạc Vũ Minh đang run rẩy.
Vũ Minh khàn giọng nói: “Con nhớ mẹ, sau này có phải con sẽ không được gặp mẹ nữa hay không, con sợ…
“Đừng sợ.” Bạc Tuấn Phong nói: “Sẽ không đâu, con muốn gặp thì lúc nào cũng có thể gặp.”
“Bây giờ con có thể gặp sao?” Mặt Bạc Vũ Minh đây mong chờ nhìn anh: “Con muốn quay về với mẹ ngay lập tức!”
“Ừm, cha dẫn con đi gặp cô ấy” Bạc Tuấn Phong hỏi: “Mạn Nhi đâu?”
Tiểu Vũ Minh bỗng nhiên khẩn trương nói: “Mạn Nhi bị người khác đưa đi, con không biết em ấy ở đâu.
Chương 311
Bạc Tuấn Phong cũng giật mình.
Anh quay người lại, đôi mắt lạnh như băng nhìn hàng người phía sau: “Cô bé kia ở đâu?”
Vệ sĩ chặn ở ngoài cửa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cả đám đều không lên tiếng.
“Tôi đang nói các người đấy!” Bạc Tuấn Phong tức giận nói: “Mạn Nhi đang ở đâu?”
Từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói trâm thấp của phụ nữ: “Đứng chặn ở trước cửa làm gì? Tránh ra.”
Ngay cả trong những năm niên thiếu nổi loạn nhất của Bạc Tuấn Phong, phàm là khi Mộng Yến Mi đứng trước mặt anh, anh sẽ không bao giờ thiếu tôn trọng với Mộng Yến Mi.
Mộng Yến Mi là cô cả nhà họ Mộng, cũng là người vốn có hôn ước với nhà họ Bạc.
Tuy nhiên, lúc ấy Mộng Yến Mi đã có người trong lòng, Mộng Vân Họa lại tâm đầu ý hợp với Bạc Phong Chiến. Vì vậy, mẹ Mộng Vân Họa liền gả cho cha Bạc Phong Chiến.
Mộng Yến Mi thì gả cho Cung Dận.
Sau này Mộng Vân Họa mắc bệnh qua đời, Bạc Phong Chiến thì ra nước ngoài theo đuổi sự nghiệp. Hơn nữa còn không để ý sự phản đối của Bạc Ngạn Thiên, cùng một người phụ nữ mà nhà họ Bạc không chấp nhận ước định cả đời.
Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức đưa tất cả sản nghiệp ở nước ngoài chia cho Bạc Phong Chiến, tuyên bố cắt đứt quan hệ với ông, cả đời không qua lại với nhau.
Bạc Phong Chiến cũng kiên cường.
Nhớ lại năm đó, Bạc Ngạn Thiên tuổi cao mơ hồ có dấu hiệu thành công lui thân, Bạc Phong Chiến cũng là đứa con trai mà Bạc Ngạn Thiên coi trọng nhất.
Nhưng, Bạc Ngạn Thiên sao cũng không nghĩ tới đứa con trai mà ông ta nhìn trúng vậy mà lại là một kẻ sỉ tình.
Vì một người phụ nữ, ngay cả quyền thừa kế mà ông cũng không để vào mắt!
Lúc trước, Bạc Ngạn Thiên nói ra mấy lời độc ác nhưng hễ Bạc Phong Chiến đổi ý, chỉ cần không đưa người phụ nữ đó về nhà họ Bạc thì ông vẫn là người thừa kế Bạc Vân.
Bạc Ngạn Thiên cũng không bắt Bạc Phong Chiến phải cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia. Nuôi dưỡng ở bên ngoài làm tiểu tam thì có thể, muốn đưa về nhà thì không được!
Tiểu tam nếu như đặt ở thời xưa thì chính là thiếp, vẫn là loại thê thiếp thấp hèn không thể để lộ ra ngoài sáng.