Bỗng nhiên nhân viên thu ngân lấy lại tỉnh thần, hai tay run rẩy hồi hộp trả lại thẻ tín dụng cho anh, Bạc Tuấn Phong nhận thẻ, cô ta lấy hết dũng khí hỏi: “Ngài… Ngài là Bạc Tuấn Phong sao?”
Đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong liếc nhìn cô ta, lông mày như kiếm nhíu lại, nhưng không nói lời nào.
Từ trước đến giờ Bạc Tuấn phong không thích trả lời những vấn đề vô nghĩa này, chỉ yên lặng cất thẻ tín dụng vào ví tiền, cầm túi hàng vừa mua, ôm Mạn Nhi quay người đi.
“Leng keng”
“Xin đi thong thả!”
Bạc Tuấn Phong vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hai người phụ nữ thò đầu ra từ kệ hàng, ngạc nhiên nói: “Thật sự là Bạc Tuấn Phong?”
“Trời ạ! Bạc Tuấn Phong ở ngoài đời thật là đẹp trai quá!”
“Oa oa oa oa thật sự là còn kích thích hơn gặp được đại minh tỉnh nữa!”
“Anh ấy vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, loại phụ nữ nào mới xứng gả cho loại ông chủ như vậy a? Tôi chua quái”
Bệnh viện.
Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đèn sàn sáng lên.
Anh nhìn lên trên giường một chút, Vân Giai Kỳ đang ôm Bạc Vũ Minh ngủ ngon lành.
Mạn Nhi “Xuyt” một tiếng, chỉ chỉ căn phòng, Bạc Tuấn Phong liền ôm cô bé vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ rất lớn, giường rất mềm.
Mạn Nhi leo trên giường, ngẩng đầu nhìn túi hàng trong tay anh bằng ánh mắt chăm chú: “Cháu có thể ăn trên giường không?”
“Có thể”
Bạc Tuấn Phong ngồi ở mép giường, để túi hàng ở trên tủ đầu giường, lấy sushi còn nóng ở bên trong ra, rất kiên nhẫn từng chút từng chút một bóc giấy đóng gói ra.
Mạn Nhi nhìn theo ngón tay của anh đến ngẩn người.
Dưới ánh đèn, mười ngón tay thon dài của Bạc Tuấn Phong hiện ra rõ ràng, đầu ngón tay như ngọc, nhìn rất mạnh mẽ.
Thì ra thật sự có bàn tay của người đàn ông, có thể đẹp đến mức giống như chạm ngọc.
Bạc Tuấn Phong xé giấy đóng gói xong, đưa sushi đến tận miệng của Mạn Nhi.
Mạn Nhi nhẹ nhàng cắn một cái, cô bé rất đói, cái miệng nhỏ nhắn mở to, đến mức có thể cản được đầu ngón tay của anh, để lại một dấu răng nhàn nhạt giữa lòng bàn tay của anh.
Cô bé cắn phải tay anh, nhưng lại không hề hay biết, vẫn say sưa ăn ngon lành, đôi mắt như nai con yên lặng quan sát anh.
Răng của đứa bé trắng như tuyết, nhưng khi cắn lên đầu ngón tay của anh, cũng không đau lắm.
Cho dù miệng há to ra, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, cái miệng nhỏ nhắn như vậy, há miệng lớn đến đâu, thì chỉ cần cắn một miếng nhỏ thôi, cũng có thể nhét cái miệng nhỏ đến căng phồng rồi.
Xem ra là rất đói bụng.
Mạn Nhi muốn vươn tay ra, cầm lấy sushi trong tay của anh, Bạc Tuấn Phong hơi tránh đi nói: “Nóng”
“Ngô..”
Mạn Nhi ôm lấy cổ tay của anh, lại cản một miếng, nhai kỹ nuốt chậm.
Tay của cô bé nhỏ như vậy.
Mềm mại, ấm áp, ôm lấy cổ tay anh, hai bàn tay cùng ôm, chưa chắc có thể ôm hết.
Khóe mắt Bạc Tuấn Phong hơi rủ xuống, khóe miệng từng chút từng chút cong lên.
Trước đây, lúc mà Vân Giai Kỳ mang thai, đã hỏi anh, thích con trai, hay là thích con gái.
Lúc đó anh không trả lời.
Nhưng thật ra, anh thích con gái.
€ó lẽ đối với phần lớn đàn ông trên thế giới này mà nói, cha thích con gái, là đương nhiên.
Nhất là Mạn Nhi, bản năng khiến anh có một ý muốn bảo vệ cô bé vô cùng lớn, anh muốn ôm lấy cô bé vào ngực để bảo vệ, thương yêu cô bé, cưng chiều cô bé.
Hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, đều đưa đến trước mặt cô bé, dỗ cô bé vui vẻ.
€ô bé là con gái của Vân Giai Kỳ.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Anh đã từng có một đứa con gái, nhưng mà năm năm trước vì tai nạn xe cộ mà không may qua đời sớm, lòng đau đến thấu trời.