“Ha ha ha ha!” Vân Ngọc Hân cười ra nước mắt: “Anh Tuấn Phong, em còn tưởng rằng anh sẽ chọn Vân Giai Kỳ cơ đấy!
Nói xong, Vân Ngọc Hân ngạo nghễ nhìn Vân Giai Kỳ: “Vân Giai Kỳ, cô đã nhìn thấy chưa? Người đàn ông mà cô yêu, cuối cùng lại chọn giữ con trai của mình!”
‘Vân Giai Kỳ không nói gì Bạc Tuấn Phong lại nói: “Chỉ là tôi biết điều cô ấy để tâm nhất là gì”
Trong lòng anh, Vân Giai Kỳ và Cung Bắc đều quan trọng như nhau.
Thậm chí, Vân Giai Kỳ còn quan trọng hơn cả Cung Bắc.
Nhưng Bạc Tuấn Phong biết rằng, Vân Giai Kỳ vô cùng lo lắng cho Cung Bắc.
Anh ấy chỉ đưa ra quyết định dựa trên hy vọng của cô.
Nụ cười trên mặt Vân Ngọc Hân thoáng chốc trở nên cứng ngắc, ngay sau đó cô ta đứng dậy, chắp tay nói: “Đưa thẳng nhóc kia ra ngoài rồi mang người đàn ông kia vào đây! Bạc.
Tuấn Phong, em cảnh cáo anh, bây giờ Vân Giai Kỳ đang ở trong tay em, chỉ cần anh giở trò, em sẽ lập tức đồng quy vu tận với cô ta! Cái mạng của em đối với anh mà nói chẳng đáng là gì, nhưng nếu như anh không muốn người phụ nữa của mình chết…’ “Tít tít…”
Đầu dây bên kia đột ngột cúp mày.
Bạc Tuấn Phong không có đủ kiên nhẫn để nghe những Vân Ngọc Hân nói những lời vô nghĩa.
‘Vân Ngọc Hân tức giận đến mức phổi sắp nổ tung.
Thấy mấy tên thuộc hạ của mình vẫn còn thất thần, cô ta tức giận nạt nộ: “Còn đứng đực ra đấy làm gì? Còn không mau đi mang người vào đây!”
“Vân Ngọc Hân, bây giờ cô nắm cả Bạc Tuấn Phong trong tay, chúng tôi chạy thoát kiểu gì đây?”
“Bây giờ bên ngoài đều đang bị bao vây, người đàn ông này có lẽ đem đến không ít người đâu! Ai mà biết được đám người đó là lính đánh thuê hay là cảnh sát chứ, ai ai cũng được trang bị vũ khí đến tận răng!”
“Bây giờ chúng ta muốn chạy cũng chạy đảng trời, bắt người đàn ông này còn có tác dụng gì không? Chúng ta không chạy nổi nữa rồi!”
‘Vân Ngọc Hân sốt ruột nói: “Bảo chúng mày đem anh ta vào đây thì cứ đi đi! Đến lúc đó chúng mày muốn tiền tao đều sẽ cho chúng mày, chúng mày lấy tiền xong muốn đi đâu thì đi, còn người ở trong tay tao, ai cũng không ngăn cản được tao! Chỉ cần chúng mày cứ dạo kế hoạch của tao mà hành động, tao đảm bảo chúng mày sẽ bình an vô sự!”
Vài người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng gật đầu.
Trong khi Cung Bắc vẫn đang ngây ngẩn, bỗng cậu cảm thấy có ai đó mở cửa lồng, túm lấy cậu, lôi ra ngoài.
Cậu vừa mở mắt ra, liền thấy cách mình khoảng năm mét là Vân Giai Kỳ, hai tay bị trói sau lưng, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
“Mẹ… Mẹ ơi…” Cung Bắc yếu ớt hét lên.
‘Vân Giai Kỳ mỉm cười: “Cung Bắc, ngoan, con quay về đợi mẹ về nhé”
Hai hàng nước mắt của Cung Bác lập tức lăn dài.
Ai có thể đảm bảo rằng mẹ có thể sống sót trở về cùng với cậu đây?
Cậu vô cùng hoảng sợ…
Cung Bắc hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện với mẹ, miệng ngay lập tức bị bịt kín.
Giống như Tiếu Vũ Minh, cậu bé bị hai người đàn ông đưa ra ngoài, không có bất cứ tin tức nào.
Vân Giai Kỳ nhìn con trai cứ bị đưa đi như vậy, đầu óc nhất thời rối bời, bởi vì giờ đây cô không làm được gì cả.
Chẳng lẽ, Bạc Tuấn Phong sẽ trao đối con tin với Cung Bác thật ư?