Vân Giai Kỳ tự mình bón thuốc cho cậu.
Thuốc lần này, đắng hơn những lần trước.
Cung Bắc uống một ngụm rồi phải dừng lại một lúc lâu mới miễn cưỡng uống tiếp ngụm thứ hai.
Mỗi lần nhấp một ngụm, mặt mày lại nhăn nhó.
Vân Giai Kỳ nhìn thấy, trái tim lại đau đớn nghĩ đến trời cao thật không công bằng.
Một đứa trẻ đáng yêu như thế, vậy mà lại bị căn bệnh quái ác này hành hạ.
Vân Giai Kỳ bón thuốc cho cậu xong, lại ở lại phòng bệnh trông cậu một lát.
Sau khi uống thuốc, Cung Bắc có chút buồn ngủ,không lâu sau, thiếp đi trong vòng tay cô.
Khi cậu đã ngủ say, Vân Giai Kỳ ôm cậu trở lại giường, đắp chăn bông, cứ thế lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cô bước ra khỏi phòng, cô thấy Mộng Yến Mi và Cung Dận đang nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
Thay vì nói là quan sát, nói đúng hơn là đang tra xét Vân Giai Kỳ nhìn Mộng Yến Mi: “Bà Cung, sao bà lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?” Mộng Yến Mi thu hồi tâm mắt, đổi chủ đề: “Cung Bắc ngủ rồi à?”
“Vâng”.
“Nó có ngoan ngoãn uống thuốc không”
“Tôi đã bón cho bé uống xong rồi” Mộng Yến Mi càng không thể tin được: “Thuốc đó rất đắng, nhiều người dỗ nó mà nó cũng không chịu uống, cô vừa dỗ dành nó liền uống?” Vân Giai Kỳ nói: “Cung Bắc rất ngoan, tôi dỗ cậu liền uống” Mộng Yến Mi trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bà ta không biết Vân Giai Kỳ đã làm như thế nào mà Cung Bắc lại nghe lời cô như vậy.
“Người đàn bà này rốt cuộc trên người có ma lực gì?” Vân Giai Kỳ hỏi: “Bác sĩ Lý có giải thích cho bác về bệnh tình của Cung Bắc không?” Mộng Yến Mi gật đầu.
Vân Giai Kỳ hờ hững hỏi: “Tôi cũng nghe bác sĩ Lý phân tích tình trạng bệnh.
Anh ấy nói bệnh của Cung Bắc có thể chữa khỏi nhờ tế bào gốc tạo máu chiết xuất từ máu cuống rốn.
Bác có biết tung tích của mẹ ruột Cung Bắc không?” Mộng Yến Mi kinh sợ lùi lại nửa bước, nghi ngờ nhìn cô.
Cung Dận cũng hơi sửng sốt.
Một lúc lâu sau, hai người mới tỉnh táo lại.
Mộng Yến Mi là người phản ứng nhanh nhất.
“Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Xin lỗi, là do tôi quá đột ngột.
Tôi chỉ lo lắng cho bệnh tình của Cung Bắc, nếu có cơ hội, tốt nhất là chữa khỏi bệnh cho cậu bé càng sớm càng tốt” Mộng Yến Mi hừ lạnh một tiếng: “Những chuyện này cô không cần lo lắng, cũng không cần phải cô quan tâm” Vân Giai Kỳ không hỏi nữa.
Cô nhìn Cung Dận nhưng lại thấy người đàn ông đó cũng đang nhìn cô.
Có một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng cô.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô là cha ruột của cô.
Nhưng cô lại không hề nhận ra.
Nhận thế nào?
Cô là máu thịt của Lâm Tĩnh Anh và Cung Dận, nhưng trong mắt nhà họ Cung, cô chỉ là đứa con gái ngoài giá thú.
Cô không thể nhận ra.
Ngay cả khi Cung Dận nguyện ý chấp nhận cô, thì Mộng Yến Mi cũng sẽ không chấp nhận cô.
Bản thân cô cũng không có hứng thú.
Vân Giai Kỳ nói: “Bệnh viêm phổi của Cung Bắc nên sớm được chữa khỏi, hôm nay, sau khi uống thuốc tôi thấy cậu bé đã tinh thần đã khá hơn một chút, có lẽ không lâu nữa cậu bé sẽ khỏi bệnh” Mộng Yến Mi nói: “Cho dù có tốt hơn thì trong một thời gian nữa cũng chưa thể rời bệnh viện được”
“Tại sao?”
“Nhất định phải ở phòng vô trùng một thời gian” Muốn xuất viện thì phải lắp một phòng vô trùng ở nhà..