Chương 350
Doãn Lâm không thể nhìn nổi dáng vẻ đau buồn nhưng vẫn cố gắng gượng của cô.
Vân Giai Kỳ không kìm được nữa mà bật khóc thành tiếng.
“Hu hu hu”
Thời khắc này, Vân Giai Kỳ khóc như một đứa trẻ lạc đường về nhà, tiếng khóc chứa cả nỗi đau và tuyệt vọng, giống như một đứa trẻ cô độc bị cả thế giới bỏ rơi.
Đôi mắt của Doãn Lâm bỗng đỏ hoe khi nghe thấy tiếng khóc thê lương của cô.
Ở nhà họ Bạc, vì để bảo vệ cô, nỗi đau đớn khi gãy vài đốt xương cũng không hề làm anh ta cau mày.
Giờ đây, khi nghe thấy tiếng cô khóc, tim anh ta như bị vô số mũi kim đâm phải.
Nhà họ Bạc.
Xe của Bạc Tuấn Phong dừng lại, vừa bước vào cửa, anh đã thấy Bạc Ngạn Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, Vân Ngọc Hân cũng đang ở đó.
Cô ta ngồi trên xe lăn, đang nói gì đó với Bạc Ngạn Thiên.
Thấy Bạc Tuấn Phong trở về, hai người ngừng trò chuyện.
Bạc Ngạn Thiên liếc nhìn anh, hừ lạnh một tiếng: “Mày còn biết trở về à?”
Bạc Tuấn Phong nhìn quanh, hỏi: “Vũ Minh và Mạn Nhi đâu?”
“Mày bỏ ngoài tai lời nói của tao sao?”
Bạc Ngạn Thiên nhắc lại một lần nữa: “Tao đã từng nói, trừ phi mày cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia, nếu không, đừng nghĩ tới việc gặp hai đứa trẻ.”
“Cháu là cha của bọn trẻ, còn không được phép gặp chúng sao?”
“Mày cũng biết mày là cha bọn trẻ à?” Bạc Ngạn Thiên tức giận đứng dậy.
“Mạn Nhi là cốt nhục của mày, bao nhiêu năm nay, nhận giặc là mẹ, nhận giặc là cha, mày cứ khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ, lấy tư cách gì mà nhận nó là con gái?”
“Tao nghĩ mày thật sự đã bị yêu nữ kia làm cho mụ mị đầu óc, uổng công mày thông minh như thế, lại bị cô ta lừa gạt, xoay như chong chóng.
Còn ra thể thống gì nữa”
“Nói đủ chưa?” Bạc Tuấn Phong lúc này trong lòng cũng dồn nén đến phát cáu.
Mạn Nhỉ là con gái của anh, anh cũng chỉ mới biết về điều đó.
Vân Giai Kỳ lừa gạt anh bao nhiêu năm nay, anh tin tưởng cô nên mới không đi kiểm nghiệm Mạn Nhi.
Giờ đây, Bạc Ngạn Thiên lại nổi giận, mắng chửi anh, anh cũng rất tức giận: “Tôi muốn gặp Mạn Nhi”
“Tao không cho phép mày gặp.”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Trừ phi mày đính hôn với Ngọc Hân”
‘Vân Ngọc Hân chợt sửng sốt, có chút bối rối nhìn Bạc Tuấn Phong, thấy người đàn ông này đang cắn chặt hàm dưới, cô ta lập tức nói: “Ông ơi, chuyện này không thể qua loa như vậy.
Cháu nghĩ là Tuấn Phong vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng”
“Cháu chờ nó chuẩn bị xong, cả đời này cháu còn muốn gả cho người ta nữa không?” Bạc Ngạn Thiên tức giận đáp.
“Ngọc Hân, cháu quá dung túng nó, bao nhiêu năm nay, hôn ước cứ mãi bị đùn đẩy, cháu xem đã chiều nó thành bộ dạng gì rồi? Hiện tại trong mắt nó vốn không hề có cháu”
“Hôn ước giữa nhà họ Bạc và nhà họ Vân đã công bố nhiều năm như vậy, nó còn dám nói những câu như từ hôn.
Nếu thực sự từ hôn, sau này làm sao cháu có thể gả cho người khác được?”
Bạc Ngạn Thiên đau lòng thay Vân Ngọc Hân, nếu thực sự Bạc Tuấn Phong muốn từ hôn, chẳng phải sẽ khiến cho đứa bé mà ông ta yêu thương từ nhỏ đến lớn phải chịu oan ức sao?
Vân Ngọc Hân ngoan ngoãn cụp mắt xuống, không nói gì..