Progesterone là hai mươi bốn, chỉ số Estradiol cũng rất cao.
Những thông số này đều có bảng so sánh.
Điều đó đã chứng minh lần này cô ta mang thai thành công rồi.
Lâm Thanh Thuỷ vui sướng vô cùng, cô ta vô thức lấy tay xoa nhẹ lên trên bụng mình, trong bụng cô ta đang có một sinh mệnh bé nhỏ và đang lặng lẽ lớn lên.
Là đứa con của cô ta và Bạc Tuấn Phong.
Niềm vui sướng vì lần đầu làm mẹ hiện rõ lên trên gương mặt cô ta.
Vân Giai Kỳ thấy Lâm Thanh Thuỷ quay trở về và cũng nhận ra hành động nhỏ đó của cô ta.
Thấy cô ta khẽ xoa bụng, Vân Giai Kỳ cũng đoán được điều gì đó mà nhíu mày: “Cô mang thai rồi?”
“Ồ, chúc mừng cô nhé-‘ Trong lòng Vân Giai Kỳ hơi ngạc nhiên và nghi ngờ.
Chẳng phải Lâm Thanh Thuỷ đang độc thân sao?
Sao cô ta lại mang thai nhanh như vậy?
Thấy Vân Giai Kỳ chúc mừng mình, trong lòng Thâm Thanh Thuỷ vô cùng mừng rỡ.
Người phụ nữ ngốc nghếch này còn nói lời chúc mừng với cô tai Chắc chắn cô không biết đứa trẻ ở trong bụng là con của cô ta và Bạc Tuấn Phong.
Nhưng Lâm Thanh Thuỷ lại tươi cười, lên tiếng nói: “Cảm ơn cô nha, còn cô thì sao? Cô đến đây cũng là để thử thai sao?”
“Không phải.” Vân Giai Kỳ vô thức phủ nhận.
Cô không muốn nói nói đến chuyện này quá nhiều với Lâm Thanh Thuỷ.
Dù sao cô chỉ nghi mình mang thai, mà chưa có kết quả chính xác.
Lâm Thanh Thuỷ cũng không vạch trần cô.
Cô ta nói: “Vậy cô cứ thong thả chờ kết quả nhé, tôi còn có chuyện nên đi trước đây.”
Lâm Thanh Thuỷ nói xong thì đeo túi xách, rời khỏi nơi này với vẻ mặt hớn hở.
Vân Giai Kỳ nhìn bóng lưng dời đi của cô ta với ánh mắt sâu xa, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Khoảng nửa tiếng sau báo cáo của cô cũng đến, cô quét mã trên máy rồi xem báo cáo, nhìn trị số trên tờ báo cáo cô lại hơi hoảng hốt.
HCG là bốn mươi chín.
Cô cầm tờ báo cáo, đi vào trong phòng làm việc của bác Bác sĩ vừa cầm lấy tờ báo cáo, liếc nhìn một chút rồi “ừm” một tiếng: “Có lẽ cô mang thai rồi”
Vân Giai Kỳ nghe thấy vậy thì kinh ngạc trợn tròn mắt: “Sao có thể được?”
Bác sĩ thấy cô phản ứng như vậy cũng hơi ngạc nhiên.
Ông ta ngẩng đầu lên, đẩy gọng kính rồi hỏi: “Cô bị trễ kinh bao lâu rồi?”
“Có lẽ… sắp mười mấy ngày rồi”
“Cô kết hôn chưa?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi chưa.”
“Thế có bạn trai chưa?”
Vân Giai Kỳ do dự một lúc rồi gật đầu nói: “Cũng coi như có rồi!”
Bác sĩ thấy cô trả lời hai câu mơ hồ như vậy, ông ta càng cảm thấy kỳ lạ: “Có thì là có, không có thì là không có, tôi cần một câu trả lời chắc chắn”
Vân Giai Kỳ nhắm mắt nói: “Có rồi”
“Vậy trước kia hai người có từng làm chuyện chăn gối không?”
Vân Giai Kỳ cúi găm mặt xuống: “Ừm…”
€ô nói rồi lại vội vàng giải thích: “Nhưng khi ấy chúng tôi có dùng biện pháp an toàn.”
“Vậy thì đã làm sao? Biện pháp an toàn cũng không phải đạt hiệu quả một trăm phần trăm”.