Anh ta ôm Vân Giai Kỳ nhảy xuống cầu thang, đứng trên boong tàu rồi mới thả Vân Giai Kỳ ra.
“Cô không sao chứ?” Lập tức có người khoác thêm áo khoác cho cô.
Gió biển thổi có chút lạnh, Vân Giai Kỳ quấn chặt áo khoác, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Bà Bạc,…”
“Bà Bạc?” Vân Giai Kỳ nghe được mà ngây ngẩn cả người: “Bà Bạc cái gi “Cô không phải bà Bạc sao?”
Vẻ mặt Vân Giai Kỳ đầy ngỡ ngàng nhìn chäm chẵm anh ta, không hiểu được.
Tên cầm đầu vấy tay: “Trước tiên cứ đem người vào trong đã, bảo vệ cô ấy”
“Vâng!
Anh ta quay người nhìn về phía căn phòng ở đối diện cầu thang giữa khoang thuyền, vừa rồi Vân Giai Kỳ từ ban công căn phòng kia nhảy xuống, nói cách khác cô bị giam giữ trong căn phòng đó.
Bạc gia đã lên thuyền đàm phán rồi, bọn họ phải lẻn lên du thuyền thế kỷ Sovereign, nếu không bọn họ lo lắng Tuấn Phong sẽ gặp bất trắc.
Tên cầm đầu đi qua cầu thang lẻn vào căn phòng.
Cùng lúc đó, anh ta nhanh chóng thông qua thiết bị truyền tin vô tuyến báo cáo tình hình cho Tuấn Phong.
“Đã giải cứu thành công.”
“Bà Bạc đã an toàn”
Bạc Tuấn Phong vừa bước đến cửa phòng dành cho khách quý đã nhận được tin hiệu từ tai nghe, nhướng mày có chút bất ngờ.
Cửa phòng dành cho khách quý mở ra: ‘Bạc gia, xin mời!”
Bạc Tuấn Phong đứng ở cửa, trong phòng có Kỳ Thiên Nam đang nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông.
Anh liếc qua một cái đột nhiên quay người nhưng rất nhanh đã bị chặn lại.
“Bạc gia, anh muốn đi đâu vậy?”
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy đường đi bị chặn lại, xem ra muốn rời khỏi đây không dễ dàng như vậy.
Anh xoay người, thong dong bước vào phòng.
Kỳ Thiên Nam không chút sợ hãi nói: “Ngồi đi”
Bạc Tuấn Phong ngồi xuống phía đối diện anh ta.
Có lẽ là vì biết được Vân Giai Kỳ đã an toàn rời khỏi du thuyền thế ký Sovereign, nên vẻ mặt Bạc Tuấn Phong đầy vẻ thờ ơ.
Kỳ Thiên Nam ngẩng lên, liếc anh một cái có chút nheo mắt.
Ở đây là du thuyền thế kỷ Sovereign, người đàn ông này một mình bước vào khoang thuyền mà vẫn bình tĩnh như thế, “Bạc Tuấn Phong, anh không sợ à?”
Kỳ Thiên Nam nói: “Tôi có thể bí mật giải quyết anh.”
Bạc Tuấn Phong đáp: ‘Nếu tôi chết, anh phải chôn cất cùng tôi.”
Kỳ Thiên Nam nghe vậy thì nhếch lên một nụ cười: ‘Sao anh lại chắc chắn tôi sẽ chôn cất theo anh?”
“Mạng của tôi rất đắt, tôi nghĩ là anh chắc chắn cũng đã biết được.”
Kỳ Thiên Nam đột nhiên đứng lên, bưng hai ly rượu có đế cao đi đến trước mặt anh, đưa cho anh một ly: ‘Nếu như anh đã lên du thuyền thế kỷ Sovereign thì chính là khách của tôi, tôi mời anh một ly, thế nào?”
Bạc Tuấn Phong ngước lên nhìn dịch thể màu đỏ tươi trong ly lại thờ ơ.
Kỳ Thiên Nam nói: “Thế nào anh không dám uống?”