“Vì thế thì sao?”
Vân Giai Kỳ khoanh tay trước ngực: “Cô đang dấy binh hỏi tội tôi sao?”
vietwriter.vn
Mộ Ngọc My nói: “Là cô cố ý, Cô không muốn tôi có được chiếc vương miện đói”
Vân Giai Kỳ cười mỉa mai, nói: “Mộ Ngọc My, nên tỉnh giấc mơ công chúa được rồi đấy! Người ngoài đều coi cô là công chúa của nhà họ Mộ.
Nhưng cô thực sự cho rằng, cô đội chiếc vương miện đó lên thật sự có thể trở thành công chúa sao? Cô tưởng rằng, cô đội chiếc vương miện này tham dự hôn lễ, thì có thế trở thành Vương phi của Bạc Tuấn Phong sao? Có phải cô hơi mơ tưởng rồi không?”
Mộ Ngọc My tức giận đỏ mặt: “Cô là cái thá gì chứ, lại khiêu khích tình cảm của Tuấn Phong và tôi?”
“Nếu thực sự hai người như tình cảm thật sự bền vững, tại sao lại sợ người khác chia rẽ gây mâu thuẫn?”
vietwriter.vn
Vân Giai Kỳ nói: “Hơn nữa, nếu cô thích chiếc vương miện đó như vậy, tại sao Tuấn Phong lại không ở đó đấu giá cho cô? Anh ấy có đủ khả năng này”
Mộ Ngọc My càng không nói nên lời Cho đến lúc này vẫn không rõ Bạc Tuấn Phong đang ở đâu.
Cô ta cũng không biết anh đi đâu.
“Mộ Ngọc My, cũng may là cô không theo được. Tôi thấy, số 1 kia, hình như rất có thực lực. Nếu cô cố tình thách thức anh ta, đừng tưởng mỗi chiếc vương miện, bán một nửa cơ nghiệp của cha cô tạo dựng lên cũng không đủ đền đâu”
“Vân Giai Kỳ!”
Mộ Ngọc My tức giận tới nỗi quên cả lời dặn dò của đại tiểu thư, nhe răng múa vuốt: “Cô đừng đắc ý quá sớm! Không phải cô ỷ vào Bạc Tiêu Dương sao? Tôi nói cho cô biết, đợi khi tôi thành công trở thành vợ của Tuấn Phong, trở thành mợ chủ của nhà họ Bạc. Tôi nói cho cô biết, kế cả cô và tôi cùng gả vào nhà họ Bạc thì sao nào? Nhất định tôi sẽ là lớn, cô sẽ chỉ là nhỏ “Cô phải nhớ rõ này, thế nào đi nữa, tôi cũng là mợ ba, không phải là vợ bé, cái gì mà cô to, tôi làm bé? Cô thấy xứng sao?”
Mộ Ngọc My không nhịn được chửi một câu: “Tiện nhân!”
A, đồ tiện nhân!
Mộ Ngọc My chỉ muốn xé nát cô ngay lập tức.
Đang trong lúc cô ta nghiến răng, cô ta nhìn thấy mấy người đàn ông mặc vest đi về phía Vân Giai Kỳ, “Cô Vân Giai Kỳ!”
Vân Giai Kỳ quay người lại, nhìn thấy có người tới, kinh ngạc hỏi: “Mấy anh tìm ai?”
Bọn họ mặc vest màu đen, cầm một chiếc hộp bãng vàng ròng trên tay.
Vân Giai Kỳ hơi ngạc nhiên.
Cô nhớ, chiếc hộp này là đế đựng chiếc vương miện kia.
Cũng chỉ có hộp đựng vương miện ấy mới được làm bắng vàng ròng.
Người đàn ông dẫn đầu tỏ ý.
“Đây là quà của tiên sinh nhà chúng tôi tặng cho cô. Xin cô hãy nhận lấy chút thành ý nhỏ của anh ấy”
Vân Giai Kỳ nhướng mày: “Chiếc vương miện đó?”
Vương miện?
Mộ Ngọc My bàng hoàng, mắt dán chặt vào chiếc hộp kia.
Trong chiếc hộp này là vương miện “Khu vườn bí mật” sao?
Sao có thể…
“Tiên sinh” thốt ra từ miệng của họ là chỉ vị khách thần bí số 1 kia sao?
Khóe miệng Vân Giai Kỳ khẽ giật, bỗng nhiên nhận được một món quà quý giá đến thế, cô không hề được sủng ái mà lo sợ, càng không ngạc nhiên mừng rỡ chỉ kinh ngạc.
“Tại sao lại tặng cho tôi?” Vân Giai Kỳ ngượng ngùng cười: “Chiếc vương miện này, không phải là của tiên sinh các anh đấu giá được sao?”
Người đàn ông nói: “Chiếc vương miện này, là tiên sinh của chúng tôi đấu giá cho cô! Vì nhìn thấy cô Vân rất thích chiếc vương miện này, nên đã đấu giá nó”