Anh lại nói một cách nghiêm túc: “Chúng ta sẽ kết hôn giống như Hoàng tử nhỏ và Công chúa nhỏ, sau đó sẽ sống hạnh phúc bên nhau”“
“Nhưng tôi không phải là Công chúa nhỏ, chú cũng không phải là Hoàng tử nhỏ.”
“Tôi là Hoàng tử, em cũng là Công chứa nhỏ của tôi, thấy sao?”
Khuôn mặt của Vân Giai Kỳ càng đỏ hơn.
Bạc Tuấn Phong từ từ nằm lấy tay cô, tách hai tay đặt trên ngực cô ra, từ từ cởi từng cúc áo ngủ của cô, “Đừng. Vân Giai Kỳ lúng túng lên tiếng, hai tay nhỏ bé không ngừng vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
Rõ ràng là cô đang sợ hãi.
Bạc Tuấn Phong bắt lấy cánh tay không chịu yên của cô, hôn nhẹ lên đầu ngón tay của cô: ‘Ngoan, nghe lời, thay quần áo nhé”
“Tôi tự biết.
Cô vừa dứt lời thì chiếc áo cánh đã bị tuột xuống nửa vai, cô hét lên, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay ôm lấy mặt, không dám đối mặt với anh.
Bạc Tuấn Phong nói: “Còn muốn tôi kể chuyện cho em nghe không?”
Vân Giai Kỳ tách ngón tay ra, đôi mắt xinh đẹp quan sát anh qua khe ngón tay, do dự một lúc.
“Sao?”
“Muốn.”
“Cái gì?” Giọng cô quá nhỏ, khiến Bạc Tuấn Phong phải cúi đầu xuống và ghé sát tai lại Vân Giai Kỳ ngượng ngùng nói ở bên tai anh: “Muốn!”
Bạc Tuấn Phong xoa xoa trán cô một cách nuông chiều: “Vậy thì em phải nghe lời, tôi mới kể chuyện cho em nghe”
Vân Giai Kỳ lén nhìn bạc Tuấn Phong qua khe ngón tay.
Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt phượng tuyệt đẹp của người đàn ông và một đốm đen mờ ở khóe mắt đã thu hút sự chú ý của cô.
Cô đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng lau đốm đen kia đi, hóa ra là nốt ruồi ở mắt.
Bạc Tuấn Phong nói: “Ngồi thắng lên”
Vân Giai Kỳ ngoan ngoãn ngồi thẳng lên.
Chiếc váy hơi rườm rà, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên anh mặc đồ cho người khác, vì thế không được thành thạo cho lảm.
Mãi một lúc lâu sau anh mới mặc đồ xong, Vân Giai Kỳ nhìn chiếc váy trên người cô, tò mò nói: “Chú, đây là bộ đồ chú chọn sao?”
“Đẹp quá đi”
Bạc Tuấn Phong hỏi: “Em có thích váy đẹp không?”
Vân Giai Kỳ gật đầu, cười với anh.
Trong một khoảnh khắc nào đó, khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt cô, Bạc Tuấn Phong có cảm giác muốn gom tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế tới trước mặt cô.
Nhưng thứ đẹp nhất trên thế giới, chẳng phải là cô sao?
Vân Giai Kỳ ngồi ở mép giường, không ngờ người đàn ông này còn đích thân đi giày cho cô.
Chiều cao của cô cũng không coi là thấp, nhưng đôi chân chỉ đi cỡ ba mươi sáu, cầm lên trong lòng bàn tay lại có cảm giác vô cùng nhỏ.
Sau khi đi tất và giày cho cô xong thì bắt đầu chải tóc cho cô, Vân Giai Kỳ còn không quên đánh răng.
Sau khi đánh răng xong, cô nhảy nhớt trước mặt anh, hà một hơi vào tay rồi nhón mũi chân đưa lên trước mũi anh.
“Ngửi đi!”
Bạc Tuấn Phong phối hợp ngửi ngửi.