Cô không muốn chơi những trò chơi tàn nhẫn như vậy!
Cho dù đối thủ của cô là Vân Ngọc Hân cũng tốt hơn là Bạc Tuấn Phong!
Cô biết rõ, nếu không phải vì Bạc Tuấn Phong cố tình thua, anh vốn dĩ không cần phải chịu những nỗi đau này!
“Vân Giai Kỳ, đủ chưa? Vẫn chưa đủ sao? Rốt cuộc cô muốn tra tấn anh ấy thành cái bộ dạng gì đây…”
‘Vân Ngọc Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm mồm vào! Người khiến anh ấy thành ra cái bộ dạng này chính là cô chứ không phải tôi”
Cô ta nói tiếp: “Tiếp tục đi chứ, sao lại ngừng rồi? Bạc Tuấn Phong, không phải anh cố tình thua sao? Chơi tiếp đi chứ!”
Máy chia bài lại tiếp tục chia bài.
‘Vân Ngọc Hân không tin, đã phải chịu một đợt tra tấn này rồi, Bạc Tuấn Phong còn dám tiếp tục cố ý thua!
Tuy nhiên, sự thật lại khiến cô ta thất vọng.
Ở ván thứ hai, Bạc Tuấn Phong lại cố tình Bust ‘Vân Ngọc Hân hét vào mặt anh như điên: “Bạc Tuấn Phong, anh điên rồi à?
Anh có biết rằng nếu anh cứ tiếp tục thua như thế này anh sẽ chết không?”
Vân Giai Kỳ đáp: “Nếu như cô còn chút lương tâm thì tha cho anh ấy đi!”
‘Vân Ngọc Hân lao đến trước mặt Vân Giai Kỳ, bàn tay siết chặt xương quai hàm của cô ấy, dáng vẻ như phát điên: “Cô cũng biết xót xa cho anh ấy rồi à?
Nếu vậy tại sao ban đầu không nhân lúc còn sớm mà rời khỏi anh ấy đi? Cô thừa biết rằng, đối với anh ấy, cô là sao chổi, là ôn thần đại dịch! Cô là kiếp nạn của anh ấy!”
“Cô ấy… không phải là kiếp nạn của tôi” Bạc Tuấn Phong ngồi đối diện đột nhiên cất giọng.
Giọng nói của anh ấy không quá lớn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng kiên định.
Bạc Tuấn Phong nhìn Vân Giai Kỳ, từng câu từng chữ anh nói vô cùng rõ ràng: “Cô ấy… là người tôi đã yêu… từ rất lâu rồi”
‘Vân Giai kỳ không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi tí tách trên mu bàn tay.
Bờ môi cô run rẩy, miệng bật ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Dụng cụ tra tấn đã được kích hoạt.
Chiếc định thép lại cảm sâu vào ngực Bạc Tuấn Phong thêm 5 cm.
Bạc Tuấn Phong nghiến răng đau đớn, cho dù một người có thể nhịn đau giỏi như anh cũng không kiềm chế được mà bật ra vài tiếng rên rỉ.
‘Vân Giai Kỳ căm phẫn hét lên: “Tại sao anh lại tới đây!”
Cô căm hận việc Bạc Tuấn Phong đến nơi này.
Cô đã nói dối Vân Ngọc Hân, nói rằng anh đã chết.
Nếu anh không đến sẽ không phải chịu tra tấn như thế này.
Bạc Tuấn Phong chỉ mỉm cười, nhưng không nói thêm bất cứ câu gì Vì cơ thể anh quá đau đớn.
Giờ phút này anh chỉ muốn mau mau kết thúc trò chơi này rồi đưa cô rời khỏi đây.
Vân Giai Kỳ nói: Anh không cần lo lắng cho em, em nghĩ rằng cho dù chúng ta chơi xong, cô ta chắc gì đã chịu thả chúng ta!”
Cô nhìn Vân Ngọc Hân rồi nói: “Người phụ nữ này, rõ ràng là muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận”
Bạc Tuấn Phong có thể bỏ mặc cô Nhưng cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông này.
Anh đã từng nói rắng, vì cô, anh có thể giao cả tính mạng mình vào tay cô.
Đây hoàn toàn không phải là một lời nói dối.