Anh ta đi đến chỗ cô cách ba mét, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.
Chiếc áo sơ mi mà anh ta đang mặc bị gió biển thổi mạnh tạo nên tiếng ‘phạch phạch phạch’, tóc đen vuốt thẳng gọn gàng, cũng bị thổi xù lên Kỳ Thiên Nam đưa tay ra.
“Lại đây, được không? Có anh ở đây, không ai dám làm hại em”
Vân Giai Kỳ nhìn tay anh ta, mặt mày xám xịt.
Anh ta híp mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Em sợ anh vậy sao?”
Anh ta không ngờ rằng cô sợ anh ta như vậy.
Giống như anh ta là con mãnh thú, chỉ hơi tới gần sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống.
Kỳ Thiên Nam có chút đau đầu, anh ta không muốn cô sợ hãi, lại càng không muốn nhìn thấy cô sợ anh ta.
Kỳ Thiên Nam đang tuyệt vọng, đột nhiên nghe tiếng truyền đến.
“Ông Black Mass, tôi có chuyện muốn báo cáo.”
Anhta đứng dậy, lắng nghe: “Nói *Rada biểu thị, vùng lân cận vùng biển xuất hiện mười mấy tín hiệu”
“Cái gì”
“Hình như là đội tàu hải vận”
Kỳ Thiên Nam nghe vậy, nghỉ ngờ nói: ‘Đội tàu hải vận Ngay nay vị trí neo đậu của thế kỷ Sovereign chính là nằm ở giao giới giữa Đại Tây Dương và Thái Bình Dương.
Nơi này là vùng biển tự do, năm ngoài vòng pháp luật, tất cả vận chuyển hàng hóa đều tránh xa tuyến đường này, không ai dám tới gần nơi đây.
Tín hiệu đội tàu hải vận làm sao lại ở gần đây?
“Tín hiệu cho thấy đúng là đội tàu Thiên Ngạo hải vận”
Thiên Ngạo.
Tập đoàn Thiên Ngạo?
Người nhà họ Bạc…
Hải vận của Thiên Ngạo, chiếm giữ một nữa thị trường hải vận.
Xem ra, nhà họ Bạc nhận được dấu vết Vân Giai Kỳ, Làm sao bọn họ biết, Vân Giai Kỳ ở trong tay anh ta?
“Hiện tại bọn họ ở đâu?”
“Đội tàu của Thiên Ngạo hải vận đã càng ngày càng gần rồi, tôi đã gửi tín hiệu đến thiết bị của ông”
Kỳ Thiên Nam mở thiết bị vệ tỉnh ra, màn hình sáng lên, Ra da tín hiệu lập tức hiện ra.
Mười mấy điểm tín hiệu đang đến gâng thế kỷ Sovereign.
Điếm sáng chỉ chít, đần đần có thế nhìn ra được những tín hiệu nhỏ thì có khoảng cách nghìn mét, còn những tín hiệu lớn thì có khoảng cách trăm mét Điểm sáng không ngừng lan rộng, từ màu xanh sang màu đỏ.
Loại biển đối tín hiệu này có ý nghĩa khoảng cách giữa đội tàu với chuyến tàu thế kỷ Sovereign đang có một khoảng cách vô cùng nguy hiểm ‘Gần thêm chút nữa thì chắc chẩn sẽ xảy ra cú va chạm.
Kỳ Thiên Nam nhìn về phía Vân Giai Kỳ vươn tay về phía cô.
“Lại đây”
Vân Giai Kỳ lắc đầu.
Giọng điệu của người đàn ông có phần khẩn thiết, dường như sẽ mất đi một món đồ yêu mến: “Lại đây!”
Vân Giai Kỳ bị sắc mặt của anh ta làm hoảng sợ, bởi vì cô ngồi lâu ở chỗ này cho nên đầu óc chút choáng váng, Kỳ Thiên Nam nhanh chóng tới bên người cô, một tay ôm lấy cô vào trong lòng.