Chương 394
“Năm năm qua, dù tôi có oán hận nhà họ Bạc cũng như nhà họ Vân đến thế nào đi nữa, ở trước mặt Mạn Nhị, tôi chưa bao giờ nói bất kỳ chuyện gì xấu của người nhà họ Bạc cả.
Ông Bạc, ông thì ngược lại, mới mang trẻ con về đến nhà họ Bạc đã dùng thủ đoạn gì để cho hai đứa trẻ không nhận tôi.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, ông không từ mọi thủ đoạn làm việc, đúng là làm cho tôi bội phục.”
“Cô đừng có đổi đen thành trắng! Mạn Nhi là con cháu của nhà họ Bạc, cô đem giấu nó đi nhiều năm rồi nhà họ Bạc còn chưa tính chuyện này với cô”
“Mạn Nhỉ là con cháu của nhà họ Bạc vậy có bản lĩnh sao nhà họ.
Bạc không tự sinh ra Mạn Nhi đi?”
Vân Giai Kỳ nói: “Nếu cháu trai yêu quý của ông rụt rè như vậy, các cô gái muốn sinh con nối dõi cho nhà họ Bạc nhiều như vậy, vì sao lại muốn lợi dụng tôi? Bất cứ chuyện gì cũng muốn người khác tự làm tự chịu, cam tâm tình nguyện, thủ đoạn như vậy không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Bạc sao?”
Đột nhiên Bạc Ngạn Thiên không nói nên lời!
Thật là một người phụ nữ thông minh.
“Năm năm không gặp, không ngờ miệng lưỡi cô lại linh hoạt như vậy, còn đổi trắng đen cơ đấy.
Vân Giai Kỳ, tôi không muốn nói nhảm với cô, bây giờ tôi chỉ hỏi cô một câu, rốt cuộc cô muốn có bao nhiêu tiền mới buông tha cho Tuấn Phong?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi chỉ cần quyền nuôi dưỡng Mạn Nhi, nếu được, ông trả lại Mạn Nhi cho tôi, tôi sẽ mang Mạn Nhi rời đi ngay lập tức, không bao giờ gặp lại Bạc Tuấn Phong nữa”
“Không thể” Bạc Ngạn Thiên tức giận nói: “Cô đừng mơ”
“Ô, vậy sao.
Tôi còn cho rằng ông Bạc muốn nói chuyện với tôi một cách có thành ý, bây giờ xem ra ông Bạc kinh doanh nhiều quá, chỉ muốn được lợi hết.
Nhưng trên thương trường, có quả hồng mềm mặc cho nhà họ Bạc nắn bóp thì tôi cũng không phải những quả hồng mềm đó! Nếu chút thành ý này cũng không có chúng ta có thể kết thúc cuộc.
nói chuyện lại được rồi”
Nói xong, Vân Giai Kỳ đứng dậy.
Bạc Ngạn Thiên tức giận nói: “Đợi đã.”
Vân Giai Kỳ dừng chân, nhưng không quay đầu lại cô quay lưng lại với ông.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì, cô muốn quyền nuôi dưỡng Mạn Nhi thực ra là muốn nhờ Mạn Nhi mà đi lên.
Tôi thừa nhận, hiện giờ tâm tư của Tuấn Phong còn ở trên người cô cho nên lần này là lần cuối cùng tôi nói chuyện với cô.
Nhưng nếu đợi đến ngày nào.
đó, tâm tư của Tuấn Phong không ở trên người cô nữa, cô sẽ không có tư cách nói chuyện cùng tôi.”
“Vậy tại sao ông không chờ đợi cho đến ngày hôm đó?”
Vân Giai Kỳ xoay người, âm u hỏi ông.
Bạc Ngạn Thiên không biết phải đáp lại thế nào.
Vân Giai Kỳ nói: “Mạn Nhi là mạng của tôi, tình yêu của tôi đối với Mạn Nhị, dù là ai cũng không thể hiểu được.
Mấy người đụng vào con bé chính là đụng vào tôi.
Ông Bạc, ai nặng nhẹ, ông không ngại tự nghĩ chứ.
Tôi cũng không phải rằng không là Bạc Tuấn Phong thì không thể, nhưng tôi không thể không có Mạn Nhi”
Nói xong, cô đi thẳng về phía phòng ăn, giống như một nữ chủ nhân dặn dò với quản gia: “Bữa sáng đã sẵn sàng chưa”
Quản gia sửng sốt nói: “Chuẩn bị xong rồi…”
Ông không dám chậm trễ với Vân Giai Kỳ.
Dù sao cô gái này do Bạc Tuấn Phong mang về.
Cho dù ông Bạc không thích nhưng phải nể mặt Bạc Tuấn Phong nên từ trên xuống dưới nhà họ Bạc vẫn phải hầu hạ cô..