Bạc Tuấn Phong nói: ‘Anh có thế thử xem.”
Kỳ Thiên Nam bóp cò súng, hai mắt đây một mảnh sương lạnh.
Như Bạc Tuấn Phong đã nói.
Kỳ Thiên Nam thật sự không chắc đạn của ai nhanh hơn.
Nếu anh ta nổ súng, anh ta chắc chản viên đạn trong nháy mắt sẽ xuyên qua ấn đường của Bạc Tuấn Phong, người đàn ông này chắc chắn cũng sẽ bóp cò trước tiên.
Khoảng cách gần như thế, anh ta chắc chản Bạc Tuấn Phong sẽ không tránh được viên đạn của mình, đồng thời đạn của Bạc Tuấn Phong anh ta cũng không tránh được.
Sẽ chỉ khiến hai bên đều chết.
Vào lúc căng thẳng, trong tai nghe truyền đến một âm thanh hốt hoảng.
“Ông chủ, không hay rồi…có người từ boong thuyền lén vào kho chứa hàng hoá”
“Hai bên đã xảy ra ẩu đả… kho chứa hàng cháy rồi”
Ánh mắt Kỳ Thiên Nam tối sầm lại, thời khắc anh ta không chú ý, Bạc Tuấn Phong nổ súng không chứt do dự.
Anhta nhanh chóng tránh được, nhưng viên đạn vẫn xuyên vào bả vai của anh ta, kèm theo một vết bỏng rát. Viên đạn này suýt chút nữa đã xuyên qua cổ họng anh ta!
Sắc mặt Kỳ Thiên Nam lạnh như băng, đồng thời nổ súng về phía Bạc Tuấn Phong.
Anh đã phản xạ nhanh hơn một bước, bản một phát vào súng lục của anh†a, viên đạn bản rơi súng trong tay anh ta.
Kỳ Thiên Nam túm lấy cấp dưới sau lưng đạp một phát về phía Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong nắm chặt cố áo người nọ, chặn lại trước mặt anh, dùng hẳn che chản nhảy qua cửa sổ rời khỏi.
“Đuối theo!”
Kỳ Thiên Nam ra lệnh, người phía sau lập tức đuổi theo Bạc Tuấn Phong.
Lính đánh thuê của Bạc Tuấn Phong lẻn vào kho chứa hàng.
Trong đó chứa toàn là đầu thô và thuốc nổ buôn lậu Hai bên bần nhau vô cùng khốc liệt, đạn xuyên qua thùng dầu, lửa lan ra đống thuốc nổ, dưới boong thuyền lại có thêm một đợt nổ liên hoàng, Tiếng ‘âm ầm vang lên!
Sức nổ liên tục của thuốc nổ giống như một cuộc tấn công dồn dập.
Nhìn thấy toàn bộ con tàu du lịch sắp nổ tan nát, tất cá mọi người đều hoảng loạn nhao nhao chạy ra khỏi phòng.
Bạc Tuấn Phong đi đến boong tàu, tên cầm đầu nhóm lính đánh thuê vừa đem người đến giải quyết tất cả, nhìn thấy anh thì lập tức chạy về phía anh “Bạc giai”
Tàu du lịch rung chuyển không ngừng, Bạc Tuấn Phong gắng gượng nắm lấy lan can, trầm giọng hỏi: ‘Xảy ra chuyện gì?”
“Kho chứa hàng đều là thuốc nổ, người của chúng ta đã ẩu đả với đ phương ở đó. Không cấn thận đốt cháy đầu, lửa lan ra nhanh làm thuốc nố nổ liên tục.”
Nói xong, anh ta nhìn tàu du lịch, có chút lo lắng: “Nếu lửa cháy sang bưồng lò hơi, tàu du lịch này sớm muộn cũng bị nổ làm hai, phải nhanh chóng rời khỏi đây”
Bạc Tuấn Phong: “Người đâu?”
Tên cầm đầu biết rõ anh muốn hỏi ai: “Bà Bạc đã an toàn, chúng tôi phái người túc trực bên cạnh”
Còn chưa nói xong, dưới đáy thuyền lại xảy ra một vụ nố cực lớn.
Rất nhanh lửa đã lan đến khoang thuyền, lửa lớn bừng bừng làm vỡ ống nước, toàn bộ khoang thuyền lập tức ngập nước màu vàng.