Miễn sao anh có thể lấy được một vài sợi tóc của cô bé là có thể dùng để giám định DNA, chứng minh kiểu gen của cô bé có giống.
mình hay không, và cô bé có thật sự là con ruột của mình Nhưng anh không muốn.
Anh không muốn kiểm tra đứa nhỏ này.
Mặc kệ mọi thứ khác, ngay từ đầu anh đã nhận định Vân Giai Kỳ. Vậy cho nên mặc kệ cô bé có phải là con ruột của anh hay không, anh đều sẽ nhận đứa con này.
Bạc Tuấn Phong cúi đầu hỏi: “Cháu sợ chú sao?”
Mạn Nhi lắc đầu, rồi lại gật đầu Bạc Tuấn Phong nhướng mày: ‘Vậy cuối cùng là sợ hay không sợ?”
“Không sợ. Nhưng mà khi chú không cười thì sẽ sợ” Mạn Nhi nói thật.
Bạc Tuấn Phong giật mình.
“Chú cười lên rất đẹp mà, sao phải giữ khuôn mặt nghiêm túc đó làm gì.”
Mạn Nhi vừa nói vừa di chuyển những ngón tay mềm mịn kéo lấy khóe môi anh: “Tốt nhất là nên cười.”
Khóe miệng Bạc Tuấn Phong lập tức nhếch lên, cô nhóc kia lại bị mê hoặc đến điên đảo.
Chú này không dễ gì cười, nhưng khi cười lên rồi thì có mà đẹp trai đến chết người!
Bạc Tuấn Phong hỏi: “Mẹ cháu đâu?”
Mạn Nhi đáp: “Mẹ cháu đi nước ngoài có việc rồi”
Bạc Tuấn Phong cười, ôm cô bé vào lòng.
“Tân Khải Trạch!” Anh gọi một tiếng.
Tân Khải Trạch đang đứng ngoài cửa lập tức đẩy cửa đi vào: “Bạc gia, có gì phân phó?”
“Tất cả hạng mục đều dời lại hết đi”
Tân Khải Trạch nghỉ ngờ: “Anh định đi đâu?”
“Las Vegas.”
Las Vegas.
Nước Mỹ nổi tiếng với thành phố lớn nhất thế giới.
Cờ bạc là trụ cột kinh tế chính của thành phố này, những ông trùm đến từ các nơi trên thế giới đổ dồn về đây để đầu tư.
Trong đó, Paragon là sòng bài thứ 3 nổi danh lừng lẫy ở Las Vegas.
Ở đây, chứng kiến vô số những người giàu có đến vung tiền, có thể lâm vào cảnh bi kịch táng gia bại sản trong một đêm, cũng chứng kiến những kỳ tích xoay người trở thành tỷ phú chỉ nhờ vài đô la.
Một bên là địa ngục, một bên là thiên đường.
Paragon là một tòa kiến trúc kiểu cung điện, có mái vòm cao hơn hai mươi mét và được trang trí xa hoa lộng lẫy. Khoảng giữa đó khấu lớn nhất ở sòng bài, rất nhiều ca sĩ g tự hào vì được đứng trên sân khấu là nổi này.
Lúc đó.
Vào buổi tối.
Bên trong Paragon ồn ào tiếng người nói.
Có người thẳng rất nhiều tiền và thừa thăng xông lên, cũng có người ném tiền phung phí đến sạch túi rồi chật vật rời đi Ở sảnh lớn lầu hai.
Giữa một đám đàn ông mặc vest, Vân Giai Kỳ trong bộ váy đỏ diễm lệ xuất hiện như trăng sáng giữa bầu trời sao, cô đang đi dọc theo thang cuốn để xuống lầu Trong bầu không khí sôi nổi, sự xuất hiện của cô bất ngờ thu hút ánh mắt của vô số người.
Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Hôm nay cô makeup tinh tế, làn da trắng sáng mịn màng, tóc đen xoăn nhẹ xõa trên vai, cổ thiên nga thon thả cùng với xương quai xanh như ngọc bích trông cực kỳ gợi cảm.
Vân Giai Kỳ hiếm khi trang điểm đậm.
Lông mi rậm, đuôi mắt kẻ sâu, đôi mắt long lanh liên tục chớp nháy, đôi môi đỏ thắm hé mở ra hàm răng trằng muốt hình thành nên một sự tương phản rực rỡ.
“Người phụ nữ ấy xinh đẹp quá “Cô ấy là ai vậy?”
Đám đông xôn xao bàn tán.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, gợi cảm và quyến rũ đến như thế.
Vân Giai Kỳ đi xuyên qua đám đông, đi vào tới trước một bàn cược, ngón tay thon dài của cô ngoắc nhẹ một cái.
Vệ sĩ đi theo cô lập tức tiến đến cạnh, đặt vali đang cầm trong tay lên trên bàn rồi từ từ nhấn mật mã mở ra, trong đó có đúng một tỷ.
Tất cả mọi người đều đứng hình!
Vân Giai Kỳ đang ngồi ở vị trí nhà cái.
Chương 109
Ở Las Vegas, hầu hết tất cả những sòng bạc đều là do bên phía sòng bạc đó làm nhà cái.
Nhưng ở bàn này có điểm đặc biệt, là bàn ngoại lệ.
Bàn này là bàn VIP, chỉ người có từ đủ một tỷ chip mới có tư cách làm cái.
Nhìn chung ở toàn bộ sòng bài, có cực ít người dám ngồi ở vị trí này bởi vì đã có rất nhiều người táng gia bại sản chỉ trong vòng một đêm.
Nhưng cô lại cố tình ngồi vào vị trí đó, còn ngồi một cách ung dung đến thế.
‘Vân Giai Kỳ tao nhã dựa lưng vào ghế, mắt nhìn xung quanh. Chỉ một ánh mắt đó đã khiến vô số người đồn dập vây quanh cô.
Một mặt là bị vẻ ngoài mỹ lệ của cô hấp dẫn, mặt khác là bị hấp dẫn bởi một tỷ chip kia của cô.
“Một tỷ chip! Chỉ mạnh tay thật!”
“Cô ấy muốn làm nhà cái ư?”
Trong tích tắc đã có rất nhiều người vây quanh cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, những người đó có thể nhìn rõ gương mặt mỹ lệ của cô.
Gần hơn chút nữa, ngửi thấy hương thơm quyến rũ trên người cô, thấu tận tim gan.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh niềm nở dâng tặng một điếu thuốc bằng hai tay, Vệ sĩ phản ứng đưa tay chặn lại.
‘Vân Giai Kỳ nhìn thoáng qua người kia, chỉ một ánh mắt mà thôi đã khiến người đàn ông đó chết mê chết mệt với mỹ nhân người phương Đông này.
Người đàn ông đó cười hoà nhã hỏi: “Vị mỹ nữ này, có thể cho tôi biết tên của cô được không?”
Vân Giai Kỳ nhướng mắt lên nhìn anh ta một cái, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, thuận tay nhận lấy thuốc lá của anh ta rồi dùng ngón tay vân vê: “Thuốc gì?”
Người đàn ông đó thấy cô đáp lại mình thì mở cờ trong bụng, cuống quýt đáp: “Treasurer”
“Treasurer?”
Vân Giai Kỳ nhớ rõ trước đây cũng có người hút loại thuốc này.
Thật ra cô cũng không thích mùi thuốc lá.
Trước kia lúc Bạc Tuấn Phong còn hút thuốc, cô hay thừa dịp anh không để ý trộm lấy một điếu trong hộp của anh và ngậm vào miệng.
Anh không cho hút thuốc. Cũng vì biết cô không thích mùi thuốc lá nên anh đã cai thuốc.
‘Vân Giai Kỳ kẹp điếu thuốc lá đưa lên môi ngậm, mấy người đàn ông phía sau thấy vậy đều sôi sục móc bật lửa ra, tranh giành muốn châm thuốc cho cô.
Chẳng mấy chốc, bàn này đã thành bàn sôi động nhất ở đây, hấp dẫn không ít người.
“Anh Lý, bên bàn khách VIP kia đã mở, có người đập vào đó một tỷ để làm cái!”
Một người phụ nữ trông như thư ký đi đến phía sau một người đàn ông trung niên, khom lưng và nói nhỏ vào tai ông ta.
Người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi, trông vẻ ngoài mập béo, lưng to bụng phệ, đang trái ôm phải ấp chơi baccarat.
Vừa nghe có người bỏ ra một tỷ để làm nhà cái, không khỏi khơi dậy sự hứng thú của ông ta.
Người đàn ông này chính là Lý Khải Luân, em rể của Vân Lập Tân.
Vân Lập Tân có một anh trai và một người em gái tên là Vân Tuyết Hoa.
Bình thường ông ta rất yêu thương Vân Tuyết Hoa này.
Chương 110
Nhà họ Vân là một doanh nghiệp gia đình, cộng thêm Vân Lập Tân là người theo “chủ nghĩa thân hữu”, cho nên nội bộ cấp cao của ‘Vân Liên phần lớn đều là người nhà họ Vân.
Mà Lý Khải Luân này nắm trong tay mười lăm phần trăm cổ phần của Vân Liên, cũng xem như là cổ đông lớn của Vân Liên.
Ông ta đứng dậy, ôm theo mỹ nữ đi đến chỗ bàn VIP, nhưng khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ ngồi ở vị trí nhà cái thì hoàn toàn sững sờ.
“Là nó ưl”
Lý Khải Luân lại càng hoảng sợ.
Không nghĩ tới sẽ gặp được Vân Giai Kỳ ở đây.
Đúng là không nhìn ra, so với năm năm trước thì Vân Giai Kỳ đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia Vân Giai Kỳ chỉ là một cô gái thanh tú dịu dàng, bây giờ trổ mã nên xinh đẹp quyến rũ. Đặc biệt là trong bộ váy màu đỏ kia, càng khiến cô trông như một bông hoa kiều diễm.
Trước đây từng nghe Vân Lập Tân nhắc tới, rắng đứa cháu vợ này vẫn chưa chết, khi đó ông ta còn không tin.
Hôm nay chính mắt trông thấy, Lý Khải Luân phải sửng sốt một hồi lâu mới nở một nụ cười xấu xa: “Cô là nhà cái bày ra bàn này?”
Vân Giai Kỳ dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, cười khẩy một tiếng với người kia: “Lý Khải Luân, đã lâu không gặp!”
Trên dưới nhà họ Vân có nhiều người như thế, và Lý Khải Luân là một trong những người mà cô ghét nhất.
‘Vào năm mới đầu tiên khi vừa về nhà họ Vân, trong buổi giao thừa khi người trong nhà sum họp, Lý Khải Luân đã đưa ra đề nghị để Vân Giai Kỳ trình diễn một đoạn vũ đạo.
‘Vân Giai Kỳ vốn không biết nhảy.
Nhưng Lý Khải Luân lại châm chọc cô, nói cô đã lớn lên cùng với một vũ nữ.
Lý Khải Luân có hai đứa con gái học cùng trường với Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ trước nay luôn an phận thủ thường ở trường học, nhưng hai người con gái đó của Lý Khải Luân không ngừng tung những tin đồn thất thiệt về cô.
Nói rằng ở trường trông cô ngoan hiền thanh thuần như thế, nhưng khi bên ngoài thì lại là người không đứng đẳn.
Cô vốn tưởng mình không cần để ý những tin đồn đó thì người trong sạch sẽ tự được giải oam.
Nhưng dần dà, tất cả mọi người đều tin những tin đồn đó là thật. Họ cho rằng cô là loại người trong ngoài bất nhất, là loại gái “trà xanh” có tâm cơ.
Cô tức giận nên đã đến nhà họ Lý để chất vấn Lý Khải Luân không những không để lọt tai chuyện của cô, mà còn rút dây lưng đánh cô bị thương.
Vân Giai Kỳ biết mình là người thấp cổ bé họng ở nhà họ Vân, vì thế chỉ có thể cam chịu.
Tuy nhiên khi cô càng ngày càng trưởng thành, vẻ ngoài nảy nở yêu kiều, các đường nét khuôn mặt dân phát triển xinh đẹp, vì thế đã rước phải sự ngấp nghé của Lý Khải Luân.
Lý Khải Luân chơi đùa với phụ nữ rất bạo, bình thường ông ta hay lượn lờ ở mấy quán karaoke. Ngoài ra, ông ta còn có tính trăng hoa, bao nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài.
Những người trong nhà họ Vân cũng biết rõ điều này. Nhưng Lý Khải Luân ở Vân Liên cũng xem như có quyền có thế, đã cảm rễ nhiều năm như vậy thì căn cơ lại càng thêm sâu.
Thế nên nhà họ Vân chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vân Tuyết Hoa cũng lười quản ông ta, Lý Khải Luân gần như tụ tập toàn bộ thói hư tật xấu của cánh đàn ông, bởi vậy bà cũng quản không nổi.
Miễn là Lý Khải Luân không đưa đàn bà khác về nhà là được, chuyện khác bà †a cũng chẳng quan tâm.
Dần dân, Lý Khải Luân càng chơi càng quá đáng, thậm chí chuyển tầm ngăm qua đến Vân Giai Kỳ, Lúc Vân Giai Kỳ học cấp ba, vào một lần tan học về nhà và bắt gặp Lý Khải Luân uống say bí tỉ đang ngủ ở phòng khách.
Vân Giai Kỳ làm bài tập đến nửa đêm, lúc chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng bị Lý Khải Luân mở tung ra.
‘Tên đàn ông đó như lên cơn điên bất chấp đè cô xuống giường.
Vân Giai Kỳ sợ hãi, vừa khóc vừa giấy dụa nhưng đều vô nghĩa Lý Khải Luân uống say, nói mê sảng này nọ.
Ông ta tưởng nhầm Vân Giai Kỳ là Lý Uyển Đồng Lý Uyển Đồng là người đàn bà ăn chơi với lối sống thác loạn, bà ta nuôi dưỡng Vân Giai Kỳ đến năm mười tuổi, hẳn cũng là quen tai quen mắt.
Chương 111
Vân Giai Kỳ tức giận lật nhào ông ta xuống đất, chạy vào phòng khách.
Lúc này cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra người nhà họ Vân đều ở đây, cũng đều nghe thấy tiếng hét của cô. Họ cũng đều biết rõ Lý Khải Luân xông vào phòng cô rốt cuộc là muốn làm gì!
Chỉ là, chẳng có ai quan tâm đến cô mà thôi.
Hoặc là, Lý Khải Luân nghĩ về cô thế nào, nhà họ Vân cũng nghĩ về cô như thết Lý Khải Luân đuổi theo, thấy tất cả mọi người đều ở đây ngược lại càng như mình có lý, ám chỉ Vân Giai Kỳ không hiểu chuyện.
‘Vân Lập Tân chỉ đứng dậy và úp mở một câu: “Được rồi Khải Luân, tối nay cậu uống nhiều rồi, đừng làm loạn nữa”
Lý Khải Luân chửi hờ vài câu rồi trở về phòng mình.
‘Vân Giai Kỳ bó chặt bộ đồ ngủ, chưa hết hoảng hồn. Mặc dù Lý Khải Luân chưa đạt được ý đồ, nhưng cô vô cùng sợ hãi và thất vọng.
Dường như không có ai trong nhà họ Vân quan tâm đến sự sống chết của cô Cho dù đêm đó, trong căn phòng đó, nếu Lý Khải Luân thực sự dạt dược ý đồ xấu của mình thì người nhà họ Vân cũng sẽ làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không và nhằm mắt làm ngơ để cho qua.
Trong mắt của tất cả mọi người, cô chẳng khác gì người mẹ nuôi lắng lơ của mình, đơn giản là vi cô được một vũ nữ nuôi lớn!
Cũng ngày hôm đó, Vân Giai Kỳ cảm thấy lòng nguội lạnh đối với tất cả mọi người trong nhà họ Vân!
Từ đó, cô hình thành thói quen khóa trái cửa phòng, đồng thời cũng khóa chặt cảnh cửa trái tìm mình.
Mãi cho tới sau này, Bạc Tuấn Phong đã mở khóa trái tim cô và bước vào thế giớ của cô.
Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, cười khuẩy nói: “Tại sao không thể là tôi?”
Lý Khải Luân kinh ngạc không thôi: “Cô thật sự chưa chết?”
“Ông rất muốn tôi chết sao?”
Lý Khải Luân cười xấu xa, nói lời sâu xa: “Sao tôi nỡ muốn cô chết được? Một người đáng yêu xinh đẹp thế này, chết rồi thì đáng tiếc lắm!”
Ông ta bình tĩnh ngồi xuống trước bàn, đặt cược đuổi theo: “Cô làm nhà cái?”
Lời còn chưa dứt lời, ánh mắt ông ta đã rơi vào một tỷ chip bên phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt nhìn đăm đăm.
Nó lấy đâu ra nhiều chip như vậy?
Lý Khải Luân đảo mắt, thầm nghĩ, hóa ra năm năm qua người phụ nữ này chẳng những không chết, ngược lại còn leo lên kim chủ và phất nhanh như diều gặp gió?
Nếu không thì nó lấy đâu ra bản lĩnh lớn đó, có nhiều chip như vậy để làm nhà cái.
Xem ra, ông ta đã không nhìn nhầm người.
Thì ra Vân Giai Kỳ đơn thuần dễ làm người ta động lòng của năm đó, trong cốt tủy cũng hèn mạt như Lý Uyển Đồng, ai cũng có thể, dâng.
Lúc trước là ông ta không để ý đến, đúng vậy, khi đó ném cho cô mấy chục triệu hay mấy trăm triệu, không chừng cô đã bãng lòng đi theo ông ta.
Mặc dù trên danh nghĩa ông ta là dượng cô, nhưng họ cũng không có quan hệ huyết thống.
Hơn nữa, vui đùa một chút mà thôi, cũng không phải chơi không nổi Lý Khải Luân biết địa vị của Vân Giai Kỳ trong nhà họ Vân, còn thấp hơn cả một người giúp việc.
‘Vân Lập Tân nuôi cô như nuôi một con chó.
Hồi đó, Lý Khải Luân và Vân Lập Tân đã nhắc tới cô. Vân Lập Tân nói gì nào?
Vân Lập Tân nói: “Đức Lập, tôi không quan tâm cậu làm gì Vân Giai Kỳ, nhưng đùa với lửa thì đừng đùa quá trớn”
Đây là một lời nhäc nhở ngụy biện rằng chỉ cần thủ đoạn của ông ta sạch sẽ, cho dù ông ta thực sự có ý đồ với Vân Giai Kỳ, chỉ cần không truyền ra ngoài để người ngoài biết được thì sẽ không có vấn đề gì đáng ngại.
Lý Khải Luân vẫn luôn rục rịch ham muốn Vân Giai Kỳ, nhưng sau này cô kề cận bên cạnh cậu chủ nhà họ Bạc nên ông ta vẫn luôn không có cơ hội giở thủ đoạn.
Nghe người ta nói Vân Giai Kỳ chưa chết, Vân Lập Tân còn nói, cô còn dẫn theo một đứa con của chồng trước về.
Nhà họ Bạc sao có thể nhìn nhận một người phụ nữ với một đứa con hoang bên mình, Bạc Tuấn Phong chắc chắn sẽ không cần cô!
Chương 112
Dạng đó còn không phải ông ta muốn chơi thế nào, thì chơi thế ấy sao?
“Xem ra năm năm qua, cô lăn lộn không ít!” Lý Khải Luân xoa xoa căm thô bỉ, nhất là khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ trang điểm xinh đẹp hấp dẫn như vậy, lòng càng thêm ngứa ngáy chộn rộn, nhất thời hồn bay phách lạc: “Bao nhiêu tiền?”
Vân Giai Kỳ hơi nhướng mày: “Gì hả?”
“Vân Giai Kỳ, cô có thể moi ra nhiều chip để đến đây chơi như vậy, hẳn là đã được ông chủ lớn nào đó bao nuôi đúng không?”
Lý Khải Luân nói: “Ra một cái giá đi! Không ngại thì cô đi theo tôi, tôi nuôi cô, thế nào hả?”
‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng, nhếch khóe miệng, Chó không thay đổi được bản tính ăn phân Gã Lý Khải Luân này hẳn cho rằng cô được ông chủ lớn bao nuôi nên mới có nhiều tiền vào sòng bạc như vậy.
Lý Khải Luân hỏi: “Vân Giai Kỳ, cô đi theo tôi thế nào hả?”
“Lý Khải Luân, ông có chơi không?”
‘Vân Giai Kỳ không thèm để ý đến ông ta: “Ông muốn chơi thì đặt cược”
Lý Khải Luân hỏi ngược lại: “Không phải tôi đã đặt rồi sao?”
‘Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: “Ông đặt ra bao nhiêu? Năm trăm nghìn đô? Bàn này cược một triệu, ông chơi nổi không?”
Lý Khải Luân nghe không lọt tai lời khiêu khích này: “Cô cho rằng tôi có chơi nổi không?
Tôi chỉ sợ cô sẽ nhanh chóng thua sạch đi một tỷ này. Đến lúc đó, thua nhiều tiền như vậy thì cô lấy gì đền?”
Vân Giai Kỳ nói: “Thua thì thua, chỉ là một tỷ đô thôi mà”
“ỒI Thật là mạnh miệng! Tiền một tỷ này là của cô sao?”
“Một tỷ đô chip này, không phải của tôi thì còn có thể là của ai?”
“Vân Giai Kỳ, cô đừng giả ngu với tôi, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nhưng mà cô làm tôi có chút bất ngờ đó! Cô dát vàng hay sao mà đáng giá như vậy?”
Câu nói này của ông ta đã dẫn đến vô số lời bàn tán.
“Đúng vậy, người phụ nữ này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Thì thế, cũng không phải là cổ đông cờ bạc! Tôi thấy, là tình nhân được ông chủ lớn nào đó bao nuôi chứ gì?”
“Một tỷ chip! Người phụ nữ này cũng thật có giá đấy!”
Lý Khải Luân lại bỏ thêm năm trăm nghìn chip, rồi đột nhiên nói đầy ẩn ý: “Nếu cô thua thì làm người phụ nữ của tôi, sao hả?”
Ánh mắt Vân Giai Kỳ rất lạnh lùng: “Lý Khải Luân, ông không có tư cách nói lời này”
Vừa nói, cô giơ tay ra hiệu cho người chia bài.
Baccarat là một trò chơi bài xác suất.
Nói cách khác, may mắn là yếu tố quan trọng.
Cơ mặt của Lý Khải Luân co giật, không cam lòng, lại tiếp tục đặt cược.
“Tôi không tin đêm nay không thể làm cô thua sạch!” Lý Khải Luân trợn mắt nhìn Vân Giai Kỳ đầy thèm thuồng.
Vân Giai Kỳ cười, lại nói: “Lý Khải Luân, một triệu, ông còn dám chơi? Xem ra Tập đoàn Vân Liên thật sự đã về độ tuổi xế chiều, đến chơi baccarat cũng sợ đầu sợ đuôi. Sợ thua thì đừng có chơi.”
“Ai sợ thua?! Thứ tôi có chính là tiền!” Lý Khải Luân không chịu nổi sự khiêu khích của cô, lại tăng lên đặt cược gấp đôi: “Đêm nay ông đây sẽ đấu với cô đến cùng!”
“được, tôi không ngại tiếp tới cùng” Vẻ mặt Giai Kỳ bình tĩnh đến lạnh nhạt, đưa tay đẩy một chồng chip ra phía trước.
Ánh mắt của đám người xung quanh bỗng chốc sáng chói lên!
Vân Giai Kỳ tiện tay đẩy ra, số chip đặt cược ước chừng cả tỷ.
Dù định tính thế nào đi nữa thì ông ta cũng không dăn lòng được, cũng rối rít đặt cược theo.
Chương 113
Quy tắc trò chơi baccarat, nếu nhà cái đặt cược cơ bản thì người chơi cũng phải theo gấp đôi, nếu không sẽ bị loại.
Lý Khải Luân không thể ngồi yên khi thấy Vân Giai Kỳ đẩy cả tỷ chip ra.
Nhiều chip như vậy, quả thật là quá hấp dẫn!
Vân Giai Kỳ cũng đủ bản lĩnh, lại có thể có nhiều tiền như vậy!
Lý Khải Luân thầm nghĩ, đã là số tiền lớn thì đêm nay nhất định phải thắng sạch của cô mới được!
Lý Khải Luân đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Vân Giai Kỳ. Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ, sắc xảo của cô ở khoảng cách gần, lại càng khiến ông ta mê mẩn đầu óc.
Ông ta vồ lấy tay Vân Giai Kỳ, nở nụ cười nham hiểm: “Vân Giai Kỳ, cô thật sự muốn chơi lớn như vậy với tôi sao?”
Vân Giai Kỳ định rụt tay về, nhưng lại bị Lý Khải Luân siết chặt cổ tay không thể cựa quậy.
Vệ sĩ bên cạnh rục rịch chuẩn bị ra tay.
‘Vân Giai Kỳ giơ tay biểu thị bọn họ không cần ra tay, cô quay mặt sang nhìn Lý Khải Luân, cười nói: “Lý Khải Luân, ông muốn làm gì?
“Không ngại, chúng ta chơi một ván lớn, một ván quyết định thẳng thua. Như vậy, không phải càng thú vị hơn sao?”
‘Vân Giai Kỳ không vội, hỏi ngược lại: “Ông nói lớn, là lớn đến mức nào?”
“Trong tay cô không phải có số chip một tỷ đô la sao? Cô có dám tố hết không?”
Tố hết, có nghĩa là nhà cái đẩy tất cả số chip đang có vào bàn đặt cược và đánh cược toàn bộ tài sản.
‘Vân Giai Kỳ cười khẩy: “Tôi có thể tố hết, có điều, ông có nhiều chip như vậy để đánh cược với tôi sao?”
“Sao lại không cớ?” Lý Khải Luân gọi người tình tới và hỏi cô ta: “Trên người chúng ta còn bao nhiêu chip?”
“Tổng giám đốc Lý, trên người chúng ta chỉ có một tỷ”
“Không đủ!”
Lý Khải Luân nói: “Tôi sẽ lấy ra hai trăm triệu đô chơi cùng cô!
“Nếu trên người ông có nhiều như vậy, tôi cũng không ngại chơi một ván lớn với ông”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói Lý Khải Luân nghe vậy, không ngờ cô lại dám, đột nhiên bật cười ha ha: “Vân Giai Kỳ, xem ra cô so với trước đây thật sự rất khác!
Nhưng mà, chỉ có một tỷ đô, hình như còn chưa đủ kích thích! Chỉ bằng, chúng ta hãy thêm một số chip bổ sung đi”
‘Vân Giai Kỳ quan sát thấy vẻ tham lam vô độ trong mắt Lý Khải Luân, liền biết ông ta đang suy nghĩ gì: “Ông còn muốn thêm bao nhiêu chip nữa?”
Lý Khải Luân khẽ nói: “Nếu như cô thua, đêm nay cô phải biết thế nào rồi chứ?”
Người tình phía sau nghe vậy có vẻ không nguyện ý: “Tổng giám đốc Lý, vậy còn em thì sao?”
Lý Khải Luân ôm người tình vào lòng: “Em với cô ta cùng lên, thế nào?”
Người tình đấm yêu vào ngực ông ta, vừa thẹn thùng vừa trách mắng: “Tổng giám đốc Lý, sao anh đáng ghét quá vậy!”
Trên mặt Vân Giai Kỳ cũng không có lộ vẻ gì bất ngờ.
Với sự hiểu biết của cô về con người của Lý Khải Luân, không có gì lạ khi những lời hạ tiện, bỉ ổi như vậy phát ra từ miệng ông ta.
Cô nói: “Vậy nếu như ông thua thì sao?”
Lý Khải Luân nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hưng phấn: “Cô đồng ý rồi?”
“Tôi hỏi ông, nếu ông thua thì tính sao?”
Lý Khải Luân phấn khích xoa tay, đến năm mỡ ông ta cũng muốn có được Vân Giai Kỳ.
“Cô muốn ra sao, thì cứ: Tư thế Vân Giai Kỳ thoải mái tựa lưng vào ghế, giọng nói rất nhạt nhòa, nhưng rất mạnh mẽ: “Tôi muốn tất cả cổ phần Vân Liên đứng Lý Khải Luân đã bị choáng váng nghiêm trọng!
Ông ta không ngờ, Vân Giai Kỳ lại có tham vọng lớn như vậy!
Lại có thể đòi hỏi cổ phần Vân Liên dưới tên ông ta, quả thật đòi hỏi quá nhiều!
Tuy nhiên, Lý Khải Luân nhanh chóng hoàn hồn: “Được lắm! Được!”
“Thật sao? Tôi không tin” Vân Giai Kỳ nói tiếp: “Trừ khi ông ký vào bản thỏa thuận quyền cổ phần”
Lý Khải Luân đồng ý: “Nếu cô không tin tôi, vậy cô muốn tôi ký vào bản thỏa thuận gì đó cũng không thành vấn đề!”
“Được” Vân Giai Kỳ nói với trợ lý: “Đem bản thỏa thuận đến cho ông ta ký”
Chương 114
Trợ lý lấy ra một tờ văn bản thoả thuận từ trong túi và đặt trước mặt Lý Khải Luân.
Đây là một bản hợp đồng.
Chỉ cần Lý Khải Luân ký tên thỏa thuận, hợp đồng liền chính thức có hiệu lực.
Nếu Lý Khải Luân thua, như vậy tất cả cổ phần của ông ta đều sẽ đứng tên Vân Giai Kỳ.
Lý Khải Luân có chút kinh ngạc: “Xem ra, cô có chuẩn bị mà đến đấy!”
“Ông có thể ký, hoặc cũng có thể không ký, lựa chọn là ở ông”
“Ơ hay, cũng chỉ là cái một cái thoả thuận mà thôi!” Lý Khải Luân cầm bút và ký tên lên bản thỏa thuận.
Ông ta không sợ thua.
Suy cho cùng thì Lý Khải Luân có đầy đủ tự tin phần thắng thuộc về mình.
Nếu không với một tên cáo già xảo trá như Lý Khải Luân, ông ta sẽ không dám chơi lớn như vậy với cô!
Lý Khải Luân ôm người tình về lại chỗ ngồi, trao đổi một ánh mắt với người chia bài Ở sòng bài Paragon này, Lý Khải Luân cũng xem như thuộc dạng tung hoành ngang dọc, những lần thắng lớn nhất có khi lên đến vài trăm triệu đô đêm.
Đó không phải là do ông ta may mắn, mà là do kỹ năng đánh bạc cao siêu của mình.
Kể từ hai năm trước ông ta đã tìm hiểu một số tay chia bài ở sòng bạc.
Những tay chia bài này có thu nhập cũng chẳng cao lắm, nhưng ngày ngày ở sòng bài quen với cảnh ngợp trong vàng son. Mà mỗi một bàn thường thu về hàng chục tỷ mỗi ngày, bọn họ đương nhiên sẽ không cam lòng với hiện trạng của mình.
Vì thế Lý Khải Luân đã lợi dụng những ý.
nghĩ xấu của những tay chia bài, tiến hành “huấn luyện nhớ bài cấp tốc” cho bọn họ.
Ở sòng bài, ngoài trừ người chia bài thì tất cả mọi người đều không được chạm vào bài Nếu có thể kết nối nội ứng ngoại hợp với người chia bài, tuyệt đối là chắc thăng không thua.
Lý Khải Luân đã đợi không được để bóc.
bài, ông ta nôn nóng muốn nhìn xem nét mặt thua thảm bại của Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ ra hiệu chia bài, bài lần lượt được chia ra cho nhà cái và người chơi.
Lý Khải Luân cũng không vội xem bài, bởi vì ông ta biết rõ trong tay ông ta chính là quan bài.
Ở phía đối diện, Vân Giai Kỳ đã xem bài.
Lý Khải Luân nở nụ cười quỷ quái: “Vân Giai Kỳ, nếu như tôi thẳng cô cũng đừng có hối hận đó! Nếu ván này cô thua, tính gộp cả cô và một tỷ này đều là của tôi.”
‘Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Yên tâm đi tổng giám đốc Lý, nếu ông có thể thẳng thì tôi sẽ không chối bỏ.”
Lý Khải Luân cười lớn: “Ha ha ha! Được, được lắm. Có câu nói này của cô thì tôi an tâm”
“Ông không xem bài sao?”
“Tôi không cần phải xem!” Bởi vốn ông ta đã biết, bài trong tay là chín điểm.
Ông ta tự tin có nội ứng giúp đỡ, ông ta thắng chắc rồi!
Mọi người đã hoàn tất việc đặt cược.
Lý Khải Luân lật bài trước.
Hai lá, một lá đầu là con “3”. Lý Khải Luân hả hê đắc ý lật tiếp lá bài thứ hai, nhưng mà lá bài thứ hai lại là con “8”, tống chỉ mới tám điểm.
Quy tắc của trò Baccarat này, người gần với chín điểm nhất mới là người chiến thẳng.
Và chín điểm còn được gọi là quan bài.
Không phải người chia bài đã ra ám hiệu rồi hay sao, của ông ta là quan bài mà!
Sao chỉ mới tám điểm?
Chương 115
Lý Khải Luân kinh ngạc nhìn sang tên chia bài, vẻ mặt tên chia bài hờ hững như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm như không nhìn thấy ánh mắt đó của Lý Khải Luân.
Sao lại thế này?
Bài chín điểm của ông ta đâu?
Ánh mắt của Lý Khải Luân trừng người chia bài như muốn thiêu đốt, ánh mắt đó giống như đang hỏi: Chẳng phải cậu nói bài của tôi là quan bài hay sao? Chín điểm đâu?
Người chia bài nhìn thẳng về trước, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn ông ta.
Cái thăng chết tiệt!
Chẳng lẽ, tên này đã bị Vân Giai Kỳ mua.
chuộc?
Lý Khải Luân hồi hộp nhìn về phía Vân Giai Kỳ, thấy cô cũng lật bài.
TAI,”8, Tổng chín điểm, Vân Giai Kỳ mới là quan bài!
Ông ta thua?
Lý Khải Luân không dám tin, ông ta đứng vọt dậy và rống to: “Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!”
‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng cong môi: “Cái gì không thể?”
“Tại sao cô lại là quan bài?”
Lý Khải Luân chỉ tay vào cô: “Cô gian lận đúng không?”
“Dựa vào cái gì mà ông cho là tôi gian lận?” Vân Giai Kỳ nhún vai vô tội “Là bởi vì tôi may mắn, bắt được quan bài à”“
“Có phải cô mua chuộc người chia bài đúng không?”
Lý Khải Luân vừa ăn cướp vừa la làng, tức giận làm ầm làm ï: “Nhất định là do cô mua chuộc người chia bài, sai khiến bọn họ phối hợp gian lận với cô, chia cho cô được quan bài, là cô gian lận!”
‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Lý Khải Luân, ông đã thua rồi thì đừng có cố tình gây sự.
Ông đã thua, tất cả cổ phần Vân Liên trên danh nghĩa của ông đều thuộc về tôi”
“Shiu”
Lý Khải Luân đã không còn giữ được bình tĩnh, ông ta rống to trong sòng bài: “Thanh tra quản lý đâu? Thanh tra đâu? Chỗ này có kẻ mua chuộc người chia bài! Các người mau tới đây mà xem Có người gian lận, Thanh tra đâu?”
Khi nghe ông ta nói có người chuộc chia bài, tất cả mấy người chơi bài ở đó cũng tụ tập lại đây, tò mò vây quanh để xem náo nhiệt.
‘Vừa nghe nói có người mua chuộc chia bài, nhóm mấy con bạc thua cũng đầy căm phân.
“Có người mua chuộc chia bài kìa! Như vậy chẳng phải đã chắc thắng thua rồi hay sao? Thanh tra đâu? Nhanh nhanh kiểm tra đi chứ! Vậy mà dám gian lận trong sòng bài!”
“Loại cặn bã này lẽ ra phải chặt ngón tay, dám đùa giỡn gian lận trong sòng bài, vậy chẳng phải đang chơi đùa với chúng ta rồi hay sao?”
“Là ai nói chia bài bị mua chuộc? Hôm nay tôi đã thua cả đêm, tôi đã sớm nghỉ ngờ bài bị người ta động tay động chân rồi.”
Thanh tra của sòng bạc thong dong đi tới, vài người đàn ông mặc vest mắt xanh tóc vàng đi lướt qua đám đông. Khi đến vừa thấy Vân Giai Kỳ ngồi ở vị trí nhà cái thì định chào.
hỏi, nhưng đã được Vân Giai Kỳ đưa mắt ra hiệu Bọn họ ngâm hiểu ý, sau đó nhìn sang Lý Khải Luân đang kêu gào la ó, quát một tiếng: “Chuyện gì? Dám gấy rối âm ï ở Paragon àI”
“Cô ta gian lận!”
Lý Khải Luân chỉ vào Vân Giai Kỳ và chửi rủa: “Ván vừa rồi cần phải điều tra cho rõ ràng!
Theo tôi thấy, chia bài này có lẽ đã bị cô ta mua chuộc. Bàn này giá trị cả chục tỷ chip, nếu thật sự có chuyện gian lận, mấy thanh tra như các người cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Vân Giai Kỳ nghe vậy nhưng sắc mặt vẫn không chút gợn sóng.
Gian lận ư?
Cô vốn khinh thường gian lận.
Dù sao toàn bộ Paragon này cũng là của cô, và sòng bài này cũng là do cô đầu tư.
Cô vốn là cổ đông lớn nhất của Paragon này.
Chương 116
Lần này cô đến Las Vegas là vì thanh tra ở Paragon đã gửi mail cho cô, nói có người nặc danh nào đó báo lại Lý Khải Luân mua chuộc.
mấy tay chia bài của Paragon, nội ứng ngoại hợp cuỗm đi mấy tỷ đô của Paragon.
Vì thế cô liền sang đây xem xét tình hình.
Nhưng chỉ điều tra sơ qua đã lôi ra được mấy tên chia bài có liên quan, những người này đều thú nhận chuyện Lý Khải Luân mua chuộc bọn họ là có thật. Hơn nữa họ còn giao ra số tiền mà Lý Khải Luân đã đút lót, nguyện lấy công chuộc tội.
Những chuyện này Vân Giai Kỳ không có truy cứu trách nhiệm của bọn họ, cũng không muốn bức dây động rừng, bởi vì Lý Khải Luân vẫn còn đang đánh bạc ở Paragon.
Đêm nay cô xách theo một tỷ đô đến Paragon làm nhà cái, muốn tương kế tựu kế dẫn rắn ra khỏi hang, bắt Lý Khải Luân phải hiện thân.
Lý Khải Luân cố tình ngồi đối diện Vân Giai Kỳ, người chia bài bên cạnh ông ta đúng là một trong số những người đã bị mua chuộc.
Người chia bài này quả thật có thấy quan bài, cho nên mới ra ám hiệu với ông ta.
Nhưng chia bài cũng không có nói sai.
Đúng là cậu ta thấy được quan bài, chẳng qua quan bài này là thuộc về Vân Giai Kỳ mà thôi!
Vân Giai Kỳ nói: “Lý Khải Luân, rốt cuộc là ai mua chuộc chia bài, ông đừng có vừa ăn cướp vừa la làng”
Người chia bài đứng cạnh lập tức đứng ra lên án: “Là ông ta muốn mua chuộc tôi, ông ta âm thầm đút lót cho tôi, bảo tôi phối hợp với ông ta”
Chia bài nói xong còn móc ra một tờ giấy.
Tờ giấy này là lúc ở toilet Lý Khải Luân đã đưa cho cậu ta, cậu ta đưa tờ giấy đó cho thanh tra và nói: “Đây là của ông ta đưa cho tôi. Mời thanh tra xem quai”
Thanh tra nhận lấy tờ giấy từ người chia bài, nhìn thoáng qua hàng chữ qua loa, trên đó có viết chín chữ: “Gặp được quan bài, nháy.
mắt trái ba lần”
Lý Khải Luân ngã ngồi về chỗ của mình, khó tin nhìn tên chia bài, chỉ thấy được một ánh mắt thờ ơ.
Tên chia bài này bán đứng ông ta!
“Mày… Mày bán đứng tao!” Lý Khải Luân mất khống chế và quát to lên với người chia bài.
Người chia bài kia hờ hững nở nụ cười, giọng điệu vô tình: ‘Tổng giám đốc Lý, tôi đây chỉ là cải tà quy chính mà thôi.”
“Mày.”
Mấy thanh tra đi tới cạnh Lý Khải Luân, nhấc mạnh chân của ông ta lên và đá văng cái ghế mà ông ta đang ngồi.
Lý Khải Luân chật vật ngã trên đất, tính cả người tình đang ôm trong lòng cũng bị ngã rớt vài cái răng “Ông có biết cấu kết với chia bài ở Paragon sẽ nhận cái kết gì không?”
Thanh tra xách áo Lý Khải Luân, gắn từng chữ: “Ông đang muốn tìm cái chết?”
Pháp luật tại Las Vega đặc biệt hà khắc.
đối với những người cấu kết với chia bài để gian lận Lý Khải Luân bị bắt thì sợ run rẩy: “Hản…
Hăn vu khống tôi! Tờ giấy đó không phải là của tôi! Không phải là tôi đưa cho hắn! Là hắn muốn vu không tôi!”
“Có phải là vu khống hay không, mời ông đi theo chúng tôi về đồn thì sẽ rõ chân tướng!”
Nói xong viên thanh tra kia nghiêm khäc hét lên: “Đưa người này về đồn!”
“Vâng!”
Mấy người đến kéo Lý Khải Luân lên, mang ông ta đi vào phòng tối của Paragon.
Lý Khải Luân nhận ra được đây là đường đi đến phòng tối.
Lý Khải Luân sợ hãi, ông ta từng tận mắt chứng kiến cảnh gian lận và bị bắt trong sòng bạc, rồi bị thanh tra kéo đi vào phòng tối đánh đến nửa chết nửa sống. Ông ta biết rõ, trước.
khi thanh tra đưa ông ta đến đồn cảnh sát thì nhất định sẽ trừng trị ông ta một phen.
Ông ta sợ tới mức la khản cả cổ: “Các.
người làm gì? Không phải nói là đưa đi về đồn hay sao? Các người định áp tử hình cho tôi hay gì? Người đâu, cứu mạng!”
Người tình của ông ta cũng đuổi theo, khóc lóc om sòm động tay động chân với bọn họ. Cuối cùng cô ta cũng bị bắt đi chung với Lý Khải Luân.
Rất nhanh, tiếng ồn ào đã càng ngày càng xa.
Vân Giai Kỳ đứng lên, vừa xoay người đã nghe thấy được tiếng một người đàn ông: “Không chơi nữa?”
Cô kinh ngạc trong phút chốc, sau đó xoay người đối diện với Bạc Tuấn Phong đang nhìn cô bằng đôi mắt phượng lạnh băng sâu hút.
‘Thoáng cái sắc mặt cô ối “Bạc Tuấn Phong?”
Chương 117 “Bạc Tuấn Phong?”
Anh ta đến Las Vegas khi nào?
‘Vân Giai Kỳ híp mắt lại, lạnh giọng chất vấn: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông này thật không phải người có bản lĩnh bình thường.
Cô đi bằng máy bay tư nhân, nhưng vẫn bị anh tra được tung tích của mình.
Bạc Tuấn Phong ung dung ngối xuống đối diện cô, thản nhiên mà hỏi: “Sao thế? Paragon.
không chào đón anh sao?”
‘Vân Giai Kỳ cười nhạt một tiếng, ngạo nghễ xoay người ngồi xuống đối diện anh, đôi môi đỏ mỏng khẽ hở: “Hoan nghênh chứ, tại sao lại không hoan nghênh. Không ngờ anh cũng sẽ thích chơi loại trò chơi này”
Bạc Tuấn Phong nói: “Không biết anh chuẩn bị bao nhiêu chip đây, có đủ chơi cùng với em một lần hay không?”
Nói xong, vệ sĩ đi cạnh anh xách tới một cái vali, bên trong đó là toàn bộ số chip mà Bạc Tuấn Phong vừa mới đổi.
Cùng một mệnh giá mười nghìn đô la, cũng tương tự có tổng cộng một tỷ đô la.
Ánh mắt của Vân Giai Kỳ dừng lại trên đống chip được xếp ngay ngắn, đôi con ngươi cô hơi co lại, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi nói một câu: “Bạc Tuấn Phong, một tỷ, anh còn chưa đủ tư cách chơi với tôi’ Bạc Tuấn Phong hỏi lại: “Không biết phải bao nhiêu mới đủ tư cách chơi cùng với em?”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng thốt lên: “Mạng của anh”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy, lông mày khẽ cau lại.
‘Vân Giai Kỳ vẫn không thay đổi sắc mặt: “Bạc Tuấn Phong, anh còn nợ tôi một mạng, Khi nào trả hết nợ, khi đó tôi sẽ chơi cùng anh”
Bạc Tuấn Phong nói: “Vậy anh sẽ dùng mạng để đánh cược với em”
“Anh chắc chứ?”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Anh cho rằng tôi sẽ không dám đánh cược mạng của anh ư?”
Bạc Tuấn Phong chớp mắt một cái, đôi môi mỏng khẽ mở: “Em muốn cược như thế nào?”
‘Vân Giai Kỳ thốt ra ba chữ: “Cò quay Nga”“
Mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợi Cò quay Nga?
Kích thích vậy?
Tất cả mọi người nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, sắc mặt của anh vốn chẳng mảy may thay đổi Người đàn ông ngồi ở chỗ kia không phẫn nộ không ra uy, vẻ mặt anh biểu lộ hết sức rõ ràng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cao quý.
Trong lúc nhất thời, mọi người bên trong này không ai dám lên tiếng nói chuyện.
Chia bài đặt một khẩu súng ngắn ổ quay lên bàn.
Lần này, biểu cảm của mọi người có mặt càng thêm phức tạp.
Đó là một khẩu súng thật đó!
Vân Giai Kỳ nói: “Hắn là anh biết cách chơi”
Bạc Tuấn Phong đương nhiên biết trò chơi này nghe thôi đã kinh khủng đến mức nào.
Súng ngắn ổ quay tổng cộng có sáu chỗ nạp đạn, cho vào đó một viên đạn rồi xoay ngẫu nhiên, khóa chốt. Dựa theo trình tự, người tham gia trò chơi sẽ dùng súng đó để chĩa vào đầu mình, bóp cò. Nếu luống cuống hay sợ trúng đạn thì bị xem là thua.
Những con bạc đứng ngoài quan sát có thể đặt cược vào mạng sống hoặc số lượng của những người tham gia cược.
Tâm mắt của người đàn ông rơi vào trên khẩu súng trên bàn: “Được”
Anh chơi.
Anh nợ cô một mạng, anh sẽ trả.
“Như thế nào mới tính là hết nợ?” Bạc Tuấn Phong hỏi.
‘Vân Giai Kỳ sửng sốt, cô không ngờ rằng Bạc Tuấn Phong thực sự dám.
Cô lại lên tiếng nhắc nhở: “Trong súng chính là đạn thật, không phải là đạn rồng.”
“Ừm, anh biết: Ánh mắt Vân Giai Kỳ hơi biến đổi, nhất thời không biết nên nói cái gì Rõ ràng anh biết đó là súng thật đạn thật mà còn dám chơi?
Anh điên rồi!
Bạc Tuấn Phong tự nhiên cầm lấy khẩu súng, mở ổ nạp đạn và quan sát, bên trong trống.
Anh nhìn thẳng về phía đối diện, đưa khẩu.
súng cho Vân Giai Kỳ và nói: “Nạp đạn đi”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ cứng đờ.
Chương 118
Bạc Tuấn Phong hỏi: “Chơi mấy vòng?”
“Ba vòng…”
Anh cười, trong đáy mắt chất chứa một tia cưng chiều: “Được.”
Cô muốn chơi, anh sẽ chơi với cô.
Cho dù cô có muốn mạng của anh, cho dù có như thế anh cũng nguyện ý.
Bạc Tuấn Phong nói: “Trong ba vòng, nếu anh không trúng đạn thì xem như chúng ta thanh toán xong.”
Nếu như trong ba vòng mà bị trúng đạn, người cũng đã chết, thế cũng xem như là anh đã trả mạng lại cho cô.
‘Vân Giai Kỳ không tin anh thực sự dám chơi thật.
Cô lấy ra một viên đạn và nhét vào khe đạn, giao cho chia bài, tiếp đó lại nói với Bạc.
Tuấn Phong: “Bây giờ anh đổi ý vẫn còn kịp”
Chia bài tuyên bố đã có thể đặt cược.
Những người này chưa từng gặp phải trường hợp nào kích thích như vậy, cho nên đều sôi nổi đặt cược.
Cò quay Nga! Mặc dù ở Las Vegas sử dụng súng ống là hợp pháp, nhưng cũng không có người dám chơi như thế.
Hôm nay có người dám chơi trò này, mấy con bạc kia đương nhiên rất hưng phẩn!
Rất nhanh, số tiền đặt cược đã lên tới hàng trăm triệu đô la trong tích tắc.
Đầu tiên người chia bài cho mọi người xem khe nạp đạn của súng ổ quay để mọi người xác thực bên trong súng đã có đạn, sau đó chia bài tùy tiện xoay và rồi đóng chốt, nhảm nòng súng vào Bạc Tuấn Phong.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung nhìn khẩu súng trong tay chia bài Tay cầm súng của người chia bài đã hơi run run, nhưng vẻ mặt của Bạc Tuấn Phong vẫn không có biến hóa gì. Anh vẫn bình tĩnh nhìn Vân Giai Kỳ, mặc cho tử thần có đến trước mắt vẫn xem như không có chuyện gì có thể làm anh biến đổi.
Vân Giai Kỳ cảm thấy được một trận rùng mình khó hiểu, thoáng cái đã bao trùm toàn thân!
Cô đang chờ Bạc Tuấn Phong hô dừng.
Nhưng mãi cho đến khi ngón tay của chia bài sắp bóp vào cò súng, anh vẫn không có ý định muốn kêu dừng, anh thực sự muốn chơi?
Anh ta thật sự dám chơi?
Anh ta điên rồi!
Chia bài đếm ngược ba giây, ngay sau đó bóp mạnh vào cò súng. Vân Giai Kỳ đứng bật dậy, cô hồi hộp nhìn Bạc Tuấn Phong.
Một tiếng “phặc” vang lên, không có viên đạn nào bắn ra.
Bạc Tuấn Phong không hề chớp mắt, khi biết được đó là khoảng rỗng thì chỉ nhẹ nhàng giơ lên một ngón tay: “Một vòng.”
€òn có hai vòng nữa.
Vân Giai Kỳ không hiểu lại trở nên sốt ruột khó ta.
Cô mất kiên nhẫn nói: “Đừng đùa!”
Cô không muốn chơi nữa Cô chỉ là nhất thời nóng giận nói ra, bởi vì cô nghĩ chắc chẳn người này không dám đánh cược.
Người đàn ông này là chí tôn cao thượng.
của Quốc Hoa, sao có thể lấy mạnh mình ra để đánh bạc được, sao có thể cùng chơi trò này với cô?
Nhưng cô không ngờ, Bạc Tuấn Phong thật sự sẽ chơi, như thể anh ta không muốn sống nữa.
Vân Giai Kỳ không thể không thừa nhận rằng, khoảnh khắc chia bài bóp cò súng đó đã dọa cô sợ rồi.
Thậm chí cô đã liên tưởng đến cảnh khẩu súng trong tay người chia bài lúc ấy bắn ra một viên đạn thật, xuyên thủng qua đầu người đàn ông này.
Cô không chơi nổi nữa.
“Thế nào? Em sợ sao?” Bạc Tuấn Phong thấy cô nôn nóng thì lên tiếng hỏi.
Cô đang sợ hãi Sợ anh sẽ chết.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng thốt lên: “Bạc Tuấn Phong, anh không cần phải tự mình đa tình.
Chỉ là tôi cảm thấy trò chơi này rất nhàm chán mà thôi!”
“Không phải em nói, anh thiếu em một mạng sao?”
Bạc Tuấn Phong lại nói tiếp: “Bây giờ, anh liền trả lại cho em một mạng này-”
Dứt lời, anh lại quay sang nói với người chia bài: “Đợt thứ hai”
Vân ban đầu bị anh kích thích đến run rẩy.
Chia bài mở chốt, lại xoay một vòng.
Viên đạn kia vẫn còn nằm trong khe đạn, ai cũng không dám chắc rãng xác suất một phần sáu này sẽ hủy diệt một sinh mệnh vào.
lần thứ mấy.
Đây cũng là điểm thú vị nhất của trò cò quay Nga.
Vân ban đầu ngồi trở lại vị trí, thế nhưng lúc này có một dự cảm bất thường vọt qua trong đầu cô.
Mí mắt cô chợt nhảy lên kịch liệt.
Chương 119 ‘
Vân Giai Kỳ ngẩng mạnh đầu và nhìn vào khẩu súng trong tay chia bài. Vào khoảnh khắc.
chia bài đóng chốt, cô có một loại cảm xúc.
mãnh liệt, vô cùng khuếch đại!
Lần này, là đạn thật!
Một khi nổ súng, anh thật sự sẽ trúng đạn.
Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong, gắn từng chữ một: “Không cần chơi nữa, Bạc Tuấn Phong!”
Người đàn ông hỏi lại: “Tại sao?”
“Không có tại sao, anh không cần chơi nữal”
Chia bài đã ngắm nòng súng về phía Bạc Tuấn Phong.
Anh nói một câu rất nhẹ nhàng: “Chỉ là một cái mạng mà thôi, chỉ cần em thích, em có thể lấy bất cứ lúc nào.”
Xong, anh nói với chia bài: “Nổ súng đi!”
Vân Giai Kỳ hoàn toàn sững sốt.
Chia bài nhìn thoáng qua Vân Giai Kỳ, vừa định bóp cò thì Vân Giai Kỳ đã đứng vọt lên, cầm lấy vali trên tay và đập mạnh xuống bàn đánh bạc.
“Âm” một tiếng.
Cái vali đập mạnh xuống, những mảnh chip trong đó rơi lả tả ra ngoài.
Vân Giai Kỳ thét lên chói tai: “Không cho phép nổ súng!”
Chia bài sợ tới mức thiếu chút nữa đã bóp.
cò.
Tay cậu ta run lên, súng trong tay cũng rơi xuống. Người chia bài bên cạnh nhanh tay lẹ mắt tiếp được khẩu súng, sau đó cẩn thận kéo.
chốt an toàn, mở khe lắp đạn.
Mọi người chăm chú nhìn xem, quả thật là có đạn.
Nếu như phát súng vừa rồi bản ra, Bạc.
Tuấn Phong có lẽ đã toi mạng rồi Ngay khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy đó là đạn thật, dưới chân cô như nhữn ra, lảo đảo một cái xém chút nữa đã ngã ngồi xuống ghế.
Vệ sĩ ở cạnh đã nhanh chóng giữ cô lại, lúc này trọng tâm của cô mới ổn định lại ‘Vân Giai Kỳ đẩy ra người kia ra rồi bước.
từng bước nặng nề tới gân Bạc Tuấn Phong.
Cô đi đến trước mặt anh, thẹn quá thành giận kéo lấy cà vạt anh, âm thanh của cô gần như muốn phá địa chất hỏi anh: “Chơi vui lắm đúng không? Thú vị lắm đúng không?”
Bạc Tuấn Phong vẫn không biểu cảm như cũ, anh thấp giọng hỏi lại cô: “Đây không phải là điều em muốn sao?”
Vân Giai Kỳ gào lên giận dữ: “Anh biết tôi muốn cái gì sao? Nếu anh biết tôi muốn cái gì, chúng ta đã không đi đến bước đường như bây giờ.”
Bạc Tuấn Phong ngẩn người.
“Bạc Tuấn Phong, nếu đã vui đủ rồi vậy thì đi đi, tôi không muốn thấy anh!”
‘Vân Giai Kỳ nói xong thì buông anh ra rồi xoay người rời đi.
Cô đi một mạch xuyên qua đám đông cho đến khi ra đến hành lang bên ngoài, đi ngang qua một phục vụ đang bưng khay, cô gọi người đó lại.
“Khoan đã!”
Phục vụ dừng lại: “Xin chào quý côi”
Vân Giai Kỳ cầm lấy một ly rượu đỏ trên khay, uống một hơi cạn sạch và dùng ngón tay lau đi vết rượu trên môi, đặt lại ly rồi đi về khách sạn.
Phía sau, có tiếng bước chân đi theo cô như hình với bóng.
Cô không cần nhìn cũng đủ biết là ai.
Vân Giai Kỳ hoàn toàn không ngoảnh lại, người đàn ông phía sau thong thả bước theo từng bước, giống như là vua muôn thú đang đi dò xét trên lãnh địa của mình.
Mãi cho đến khi đi tới bể bơi ngoài trời Vân Giai Kỳ mới dừng bước, cô lạnh lùng xoay người. Cùng lúc đó, Bạc Tuấn Phong bám theo.
sau cũng dừng bước chân.
Khoảng cách giữa hai người lúc này là ba mét.
Bạc Tuấn Phong lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
Rốt cục Vân Giai Kỳ không thể nhịn được nữa: “Đến cùng anh muốn làm gì? Một mình anh chạy tới Las Vegas là muốn tới tìm tôi để trêu chọc hay sao?”
Bạc Tuấn Phong cong môi, anh bỗng tiến đến gần cô.
“Có người từng nói với anh, trẻ con thích chơi bịt mắt trốn tìm, nhưng chúng luôn muốn có người tìm thấy mình”
Khi buông ra câu nói đó, anh đã đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt cô.
Trong bóng đêm, một nửa khuôn mặt của cô chìm vào trong bóng tối, và đôi mắt của cô rất sáng.
Bạc Tuấn Phong trầm giọng nói: “Vì sao.
lúc nãy không cho nổ súng?”
‘Vân Giai Kỳ nghẹn lời.
Chương 120
“Bởi vì, em biết trong đó có đạn, em sợ anh chết”
Trong giọng nói của Bạc Tuấn Phong còn mang theo chút ngữ điệu thành công: “Em không muốn anh chết. Vân Giai Kỳ, em còn yêu anh, rất yêu anh”
“Câm miệng!”
Vân Giai Kỳ hoàn toàn mất bình tĩnh, cô nắm áo anh, nghiến răng phẫn nộ mà nói: “Bạc Tuấn Phong, ai cho anh cái tự tin đớ? Tôi đâu chỉ mỗi hy vọng anh chết? Tôi hận không thể lập tức giết chết anh, chết ở ngay trước mặt tôi! Vĩnh viên đừng xuất hiện nữa!”
Cô đã trút mọi tuyệt vọng và những cảm xúc vỡ òa trong lòng!
Bạc Tuấn Phong nghe xong nhưng không tức giận, anh nắm lấy cố tay cô, tay kia ôm chặt cô vào lòng.
Sức lực kia quá lớn khiến cô khó lòng chống cự.
“Được, chúng †a cùng nhau đi”
‘Vân Giai Kỳ trừng mắt: “Anh muốn làm gì?”
Không đợi cô nói xong đã cảm thấy thân hình cao to của Bạc Tuấn Phong hơi nghiêng đi, nghiêng về phía hồ bơi Cô được anh ôm trong ngực, cùng nhau ngã xuống hồ.
“Ào..” một tiếng.
Nước bắn tung tóe.
Bể bơi sâu hai mét, hai người ôm chặt lấy nhau, phút chốc đã rơi xuống tơi dưới đáy hồ.
Vân Giai Kỳ vốn không hề có chuẩn bị.
Cô mở to mắt trong nước, mất trọng lượng khiến cô không có cảm giác an toàn.
Một chiếc váy màu đỏ cuốn trong nước, ma mị, phiêu dậ Cô vô thức chống cự, đẩy người đàn ông bên cạnh ra.
“Đừng..”
Cánh tay mảnh khảnh của cô vùng vẫy trong nước.
Nhưng rất nhanh Bạc Tuấn Phong đã bơi tới bên người cô, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng. Tay kia của anh thì năm cãm cô, môi anh áp lấy đôi môi đỏ mọng của cô và đè ép xuống.
“Ưm..”
‘Vân Giai Kỳ kêu lên một tiếng, cô cảm thấy có một luồng ô xy đang liên tục truyền vào từ môi người đàn ông kia.
Cô được tiếp oxy, còn anh thì nhân cơ hội này để hôn sâu hơn.
Trong tình trạng không trọng lượng dưới nước, Vân Giai Kỳ không còn sức giấy dụa, giày cao gót cũng không biết đã trôi về đâu.
Cô mặc sức để cho người đàn ông này khóa vào trong ngực, nhảm chặt hai mắt để mặc anh ôm cô.
Ngay lúc cô cảm thấy thiếu ô xy lần nữa, Bạc Tuấn Phong ôm cô trồi lên mặt nước. Cô há miệng thở dốc, hòng tìm kiếm thêm không khí.
Giây tiếp theo, Bạc Tuấn Phong lại áp cô lên vách hồ bơi, hai tay anh ôm lấy cô và cúi đầu tiếp tục hôn cô.
Nụ hôn này đến mãnh liệt, rồi lại ôn nhu kéo dài, lưu luyến không rời.
Nhưng, cô vô thức cắn chặt răng và chống cự lại anh.
Môi răng va chạm vào nhau, sau đó cô đã nếm được mùi vị máu tươi. Môi của anh đã bị cô cần rách.
“Đừng… Buông ra… Không được…” Vân Giai Kỳ liều mạng đẩy anh ra.
Người đàn ông này vững như núi, cho dù cô có đẩy thế nào cũng không mảy may lay động.
‘Vân Giai Kỳ bắt đầu nóng nảy, cô càng cố sức cần môi anh, hai tay cô năm lại và nện đấm liên tục lên vai, lên ngực anh…
Nhưng anh vẫn không xê dịch chút nào.
Cô chất chứa oán hận suốt năm năm.
Còn anh trong suốt năm năm đó sẽ không có tồn đọng gì sao?
Cô tránh né anh năm năm, anh bị cô lừa suốt năm năm.
Anh biết anh nợ cô một mạng. Nhưng cô không thiếu anh điều gì hay sao?
Vân Giai Kỳ không thế nhịn được nữa, lớn tiếng quát tên của anh: “Bạc Tuấn Phong!”
“Anh đây”
Bạc Tuấn Phong chặn lại môi cô, hơi thở gấp gáp: “Giai Kỳ, anh ở đây”
Giọng điệu cưng chiều dịu dàng, rõ ràng vẫn như của trước kia.
‘Vân Giai Kỳ không biết vì sao, khi nghe được hai chữ “Giai Kỳ” thì nước mắt đã không khống chế được nữa mà cứ ồ ạt rơi xuống.