Chương 9:
Vân Giai Kỳ cười mỉa nói: “Anh cảm thấy được tôi đang quan tâm anh sao? Tôi chỉ sợ anh chết ở trong nhà tôi”
“Sẽ không chết”
Bạc Tuấn Phong không nói lời nào, tiếp tục ôm lấy cô.
Cô không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh áp lực đứt quãng, thân thể to lớn hết sức căng cứng.
Người đàn ông luôn cúi thấp, gương mặt tuấn tú vùi vào gáy cô, làn da có chút nóng lên.
Vân Giai Kỳ giơ tay, đốt ngón tay thăm dò trán anh một lát.
Phát sốt rồi.
Nhiệt độ còn không thấp.
“Làm phiền anh muốn tìm cái chết, thì đừng ở nhà tôi được không?”
Vân Giai Kỳ thử tránh thoát khỏi lòng anh, nhưng lực cánh tay của người đàn ông rất bá đạo, căn bản không cho cô đường sống này.
Cho nên cô từ bỏ vùng vẫy, mãi đến khi hơi thở của người bên cạnh đột nhiên ổn định.
Hình như anh đã ngủ.
Ôm cô, anh giống như có thể an tâm đi vào giấc ngủ.
Chứng mất ngủ nhiều năm như vậy, lúc này không trị mà khỏi bệnh Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú của người đàn ông giống như mặt quỷ, tái mét mà đầy mồ hôi lạnh Ở trong trí nhớ của cô, người đàn ông.
cường hãn này, cho dù xương bị lệch cũng sẽ không nhăn mặt một cái.
Trước đây anh mắc hội chứng Asperger syndrome nghiêm trọng, chỉ số thông minh rất cao, nhưng bản thân tự phong bế, không trao đổi với người khác.
Anh trầm mặc ít lời, rất ít khi nói chuyện.
Cho dù đau tới mức tận cùng, vẫn không nói ra Vân Giai Kỳ thấy anh ngủ thiếp đi, lập tức thoát khi ng anh, vừa định lấy điện thoại gọi xe cứu thương, do dự một lát, cô lại để điện thoại xuống, đi tới bên cạnh ghế sô pha.
Cô giơ tay lên, thử cởi mấy cúc áo, thấy anh ngủ thật sự rất say, vì thế cô tuột áo sơ mi của anh tới bả vai, bôi thuốc đổi băng gạc cho anh.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Vân Giai Kỳ lập tức lấy điện thoại trong áo vest của anh, nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô lập tức ngẩn ra.
“Vũ Minh.”
Là Vũ Minh gọi điện thoại tới.
Con của anh và Vân Ngọc Hân.
Đối với đứa nhỏ này, tình cảm của Vân Giai Kỳ rất phức tạp.
Mang thai mười tháng, muốn nói không có một chút tình cảm đối với đứa nhỏ này, là giả.
Nhưng cậu bé là cốt nhục của Bạc Tuấn Phong và Vân Ngọc Hân.
Hai người này là người mà cô hận nhất.
Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong một lát, thấy anh mới ngủ không lâu, vì thế cô cầm di động đi tới ban công, nghe điện thoại.
“Cha, khi nào cha về nhà ạ?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lạnh như băng.
Bỗng nhiên Vân Giai Kỳ mất đi khả năng ngôn ngữ.
“Alo?”
Vân Giai Kỳ hít sâu một hơi khí lạnh, mỉm cười hỏi: “Cháu tìm anh ta có chuyện gì sao?”
… Đầu bên kia điện thoại, đứa bé im lặng một lát, đột nhiên cắt đứt điện thoại.
Vân Giai Kỳ nhìn cuộc trò chuyện bị cắt đứt một lát, đang chuẩn bị về phòng khách, tiếng chuông lại vang lên.
Vẫn là Vũ Minh gọi tới.
Cô vừa mới nghe máy, đứa bé đã lạnh lùng chất vấn: “Cô là ai?”
“Vì sao vừa rồi cháu lại cúp điện thoại?”
Vân Giai Kỳ hỏi ngược lại.
Đứa bé coi như không nghe thấy câu hỏi của cô, tích chữ như vàng: “Trả lời câu hỏi của tôi trước.”
Vân Giai Kỳ: “Cháu trả lời câu hỏi của dì trước, cháu có biết cúp điện thoại rất không lễ phép hay không?”
Vũ Minh: “Trả lời câu hỏi của tôi trước.”
Vân Giai Kỳ: “Cháu không trả lời câu hỏi của dì, sao dì phải trả lời câu hỏi của cháu?”
“Nhàm chán”
“Cháu mới nhàm chán, cháu không trả lời câu hỏi của dì, vậy dì cúp điện thoại đây” Sau khi nói xong, Vân Giai Kỳ làm bộ muốn cúp điện thoại.
“Đợi đã!”
Bạc Vũ Minh lạnh lùng nghiêm mặt cầm di động, đột nhiên đứng dậy rời khỏi ghế sô pha Cậu bé đi lên tầng, mãi đến khi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, nhắm chặt mắt, hiếm khi có tính nhẫn nại nói với màn hình di động: “Tôi cho răng, gọi nhầm số”
Vũ Minh có tiếng im lặng ít lời Chỉ cần là chuyện có thể dùng một chữ giải quyết, cậu bé keo kiệt dùng hai chữ.
Nhưng…
Đối với người phụ nữ xa lạ này, vậy mà ngoại lệ.
“Nói, cô là ai.”
Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ cười khẽ một tiếng, mang theo giọng điệu dịu dàng nói: “Cháu nói như vậy có phải không lễ phép hay không? Cháu nên hỏi “xin hỏi dì là ai”, mà không phải dùng giọng điệu ra lệnh này.”
Vũ Minh: “…”
Ở nhà họ Bạc, cho dù là đối với người nào, Vũ Minh đều dùng thái độ ra lệnh này.
Ngoại trừ cha ra, chưa từng có người dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cậu bé, thậm chí muốn cậu bé nói lễ phép.
“Gõ.”
*Dì” Người phụ nữ trong điện thoại kiên nhãn sửa đúng.
‘Vũ Minh nghiến chặt răng, đổi lại là trước.
đây, cậu bé đã sớm cúp điện thoại.
Không biết vì sao, giọng nói của người phụ nữ này mang theo ma lực nào đó, vậy mà bây giờ cậu bé còn chưa cúp điện thoại.
Bạc Vũ Minh ngồi xuống trước bàn, giọng nói ngọt ngào ngây thơ, nhưng mang theo trưởng thành sớm không hợp với tuổi: “Cô. Xin hỏi dì là ai?”
“Lúc này mới ngoan chứ.”
Lúc này người phụ nữ mới hài lòng: “Dì là bạn của cha cháu.”
“Bạn gì?”
“Bí mật”
“Còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, dì cúp máy đây”
“Đợi một lát.”
Vũ Minh lập tức nắm chặt di động: “Dì tên là gì?”
“Hửm?”
“Tên của dì”
“Dì họ Tống, Vũ Minh, tạm biệt”
Vân Giai Kỳ nói xong lập tức cúp điện thoại.
Vũ Minh nằm chặt lấy di động, lông mi hơi run rẩy một lát.
Không biết vì sao.
Khi người phụ nữ này nói ra tên của cậu bé, vậy mà trái tim của cậu bé đập nhanh hơn.
Loại cảm giác này trước nay chưa từng có, khó có thể hình dung.
“Vũ Minh?”
‘Vân Ngọc Hân đẩy cửa ra đi vào.
Vũ Minh xoay người, nhìn về phía cô ta một cái, đôi mắt lập tức lạnh nhạt.
“Cha có nghe điện thoại không?”
“Không có”
“Không nghe sao? Mẹ nghĩ con trở về phòng nghe điện thoại cơ”
Vũ Minh không nói lời nào, muốn đi ra cửa.
Vân Ngọc Hân nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu bé, kéo cậu bé tới trước mặt, ngồi xổm xuống: “Vừa rồi con gọi điện thoại với ai thế?”
Cô ta vừa nói, vừa cầm lấy di động của cậu bé, mới mở ra lịch sử cuộc trò chuyện, Vũ Minh đã vội vàng cướp di động lại.
“Đừng động vào di động của con”
‘Vân Ngọc Hân sửng sốt nhìn cậu bé.
Cậu bé đối xử với cô ta quá lạnh lùng, cho dù cô ta lấy lòng như thế nào, đều không có tác dụng.
Mới liếc mắt nhìn một cái, trong lịch sử trò chuyện hiển thị là “cha”, trò chuyện năm phút.
“Vũ Minh nói dối, rõ ràng là vừa rồi con gọi điện cho cha, còn lừa mẹ”
Vũ Minh lạnh lùng nhìn cô ta, bỗng nhiên nói: “Không phải cha nghe máy.”
“Ai nghe vậy?”
“Một người phụ nữ”
Vũ Minh vừa dứt lời, Vân Ngọc Hân lập tức cảnh giác nhíu mày: “Một người phụ nữ?”
“Họ Tống”
Sau khi nói xong, Bạc Vũ Minh đi qua cô ta, rời khỏi phòng.
Vân Ngọc Hân trái lo phải nghĩ thấy không thích hợp, lập tức gọi điện thoại lại cho Bạc Tuấn Phong.
Nhưng rất nhanh bị cắt đứt.
Cô ta gọi lần thứ hai, lại bị cắt đứt.
Gọi ba cuộc, cuối cùng lại gọi nhưng tắt máy.
Người phụ nữ, người phụ nữ họ Tống…
Vân Ngọc Hân càng nghĩ càng bất an, gọi một cuộc điện thoại cho thám tử tư.
“Cô Vân, có gì phân phó?”
“Thay tôi điều tra định vị của Bạc Tuấn Phong”
“Dạ…”
Một tiếng sau ‘Vân Ngọc Hân xuất hiện ở phủ Nguyệt Mặc.
Thám tử nói, điều tra ra được tín hiệu định vị trong di động của Bạc Tuấn Phong ở khu này.
Đây là khu biệt thự xa hoa nẫm trong †op mười ở thủ đô, nhưng Bạc Tuấn Phong không có tài sản ở đây.
Rốt cuộc người họ Tống kia là ai, có quan hệ gì với Bạc Tuấn Phong.
Vân Ngọc Hân mới đi tới cửa, đã bị quản lý tài sản ngăn lại
------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!