Mọi người đều không thể nói nên lời.
Vân Ngọc Hân nhìn cô chằm chằm, thấy Vân Giai Kỳ bùng nổ cảm xúc, cảm giác bất bình và uất ức được diễn ra một cách sống động.
“Đúng! Cô xứng đáng có được tình yêu nhưng cô không nên lấy đi tình yêu của tôi! Anh Tuấn Phong là thuộc về tôi, từ nhỏ đến lớn đều là của tôi! Vân Giai Kỳ, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô, nhưng chỉ có anh Tuấn Phong, tôi không nhường cho cô được! Nhiều năm như vậy, cô nên trả lại tất cả những thứ này cho chủ thực sự của nó chứ!”
Nghe thấy câu nói của Vân Ngọc Hân, các fan vô cùng thương xót, họ lấy lại sức mạnh và tấn công Vân Giai Kỳ dữ dội.
“Người phụ nữ khốn kiếp! Cô cho rằng Vân Ngọc Hân giống như cô, không ai thương không ai yêu sao? Vân Ngọc Hân có chúng tôi!”
“Cô có thể coi thường bất cứ ai nhưng không được coi thường Vân Ngọc Hân!”
Cô có thể coi thường bất cứ ai nhưng không coi thường Vân Ngọc Hân!
Câu nói này đột nhiên kéo cô về hồi ức.
Khi còn nhỏ, tất cả những gì mà Vân Ngọc Hân sở hữu, là những thứ mà khó khăn lắm cô mới có được, những thứ mà Vân Ngọc Hân muốn thì cô lại không xứng đáng có những thứ ấy.
Khi vừa quay trở về nhà họ Vân, Lâm Tĩnh Anh đã vô cùng nghiêm túc cảnh báo cô, cô bắt nạt bất kì ai cũng được nhưng không được bắt nạt Vân Ngọc Hân.
Ở nhà họ Vân, Vân Ngọc Hân luôn là một công chúa nhỏ được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo.
Cô ta xinh đẹp, ưu nhã, vô cùng rạng rỡ, mà cô lại giống như nàng Lọ Lem ăn nhờ ở đậu trên gác xép, từ trước đến nay không nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Rất nhiều những lời chửi rủa đầy tức giận và sự phê phán một lần nữa tập trung về phía cô.
Vân Giai Kỳ yên lặng đứng lại tại chỗ, cả người lạnh toát, mặc kệ những đám fans điên cuồng kia có ném nhiều trứng gà và lá rách lên người cô.
Chất lỏng hôi hám của trứng gà dính lên trên quần áo.
Vân Giai Kỳ cúi thấp đầu xuống, nắm chặt nắm đấm trong tay, nhưng cho dù có cô đơn như thế nào, cô vẫn không để cho bản thân lộ ra dáng vẻ mong manh yếu đuối, giữa hai lông mày hiện lên vẻ khinh thường, kiêu ngạo, lạnh lùng, cô sẽ không bao giờ cúi đầu!
“Mau xin lỗi đi! Quỳ xuống xin lỗi Vân Ngọc Hân đi!”
“Đồ đàn bà hèn hạt! Mau xin lỗi đi!”
Giữa bầu âm thanh lẫn lộn vào nhau, bỗng nhiên trong đám đông có người kêu lên một tiếng.
“Ai đó?”
“Đây là ai vậy? Đẹp trai quá…”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông cao như vậy…
Ngay sau đó, giọng nói của Vân Ngọc Hân vang lên: “Anh Tuấn Phong?”
Vân Giai Kỳ ngước mắt lên nhìn đầy nghi ngờ, cô vẫn còn chưa nhìn thấy rõ ràng tình hình trước mắt, một bộ áo vest bỗng nhiên choàng lên trên người cô.
Một bóng người cao ráo, dũng mãnh đi đến trước mặt cô, cơ thể cao lớn chất phác giản dị che chắn tất cả những thứ đang bay đến chỗ của cô.
Âm thanh ‘bộp.
Hai quả trứng thối rữa vỡ trên lưng của Bạc Tuấn Phong, chất lỏng hôi hám của quả trứng chảy từ trên quần áo của anh xuống phía dưới.
Tân Khải Trạch vội vàng chạy tới, nhìn thấy khung cảnh này, anh ta lạnh lùng nói: “Tất cả mau dừng tay lại cho tôi!”
Vân Ngọc Hân cũng vội vã ngăn cản: “Dừng tay lại đi! Không được ném nữa! Tất cả đừng ném nữa!”