Bạc Tuấn Phong giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của cô, nhưng anh lại nghe âm thanh chịu đựng và kháng cự của Vân Giai Kỳ: “Anh đừng có đụng vào tôi…”
Bạc Tuấn Phong, tôi không muốn anh đụng vào tôi…
Bên trong xe yên tĩnh.
Cô không dám ngẩng đầu.
Sợ anh lại thấy nước mắt trong hốc mắt của cô.
Cô là một người quật cường từ trong xương, cho tới bây giờ cũng không muốn đem sự yếu ớt của mình thể hiện trước mặt của anh.
Thế nhưng vừa nghĩ đến Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy đã trải qua nhiều năm sinh nhật với nhau.
Nhưng còn cô thì sao…
Cô cũng muốn lúc sinh nhật có anh ở bên cạnh chăm sóc, trải qua sinh nhật cùng với cô.
Thế nhưng sinh nhật hằng năm đều là cô lẻ loi một mình.
Suy nghĩ đến sinh nhật của Lâm Thanh Thủy, có túi Hermès, có bánh ngọt, có nến, còn có anh.
Từ nhỏ đến lớn, không có ai thật lòng trải qua sinh nhật cùng cô.
Bởi vì sinh nhật của cô và Vân Ngọc Hân là cùng một ngày, vì vậy, cái ngày sinh nhật cô hôm đó, Vân Ngọc Hân mới là sân nhà, còn cô cùng lắm cũng chỉ có thể là một cái nền.
Sau khi cô và Bạc Tuấn Phong chung một chỗ, cô cũng chưa từng có bất kỳ yêu cầu nào với anh.
Cô không dám có bất kỳ yêu cầu gì với anh.
Khi đó cô hèn mọn vào tận xương, từ nhỏ ở nhà họ Vân đã phải chịu đựng hết những đối xử lạnh nhạt, cái gì cô cũng không có, làm sao dám yêu cầu người người đàn ông này thứ gì chứ.
Nhưng hôm nay, cô biết được hàng năm Bạc Tuấn Phong sẽ trải qua sinh nhật cùng với Lâm Thanh Thủy, lúc này cô mới biết được, thì ra người người đàn ông này cũng không phải là không hiểu lãng mạn.
Anh có thể làm được.
Chỉ là không làm với cô mà thôi!
Vân Giai Kỳ uất ức đến mức đáy lòng cũng khó chịu, căng ra.
Phần cảm giác này thật sự cũng là do phản ứng sinh lý cả.
Bạc Tuấn Phong biểu cảm thất vọng lại quật cường của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, không dám nhìn anh.
Anh nâng mặt của cô lên liền thấy ánh mắt đỏ như đốt.
“Không cho phép khóc.”
Vốn là, anh vô cùng tức giận với cô.
Cô lại dám ngay trước mặt của anh mà lại thân mật với người người đàn ông khác như vậy.
Nếu như người kia không phải là Bạc Tiêu Dương mà là bất kỳ người người đàn ông nào khác thì tối nay, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô!
Anh nói rồi.
Dù là ai dám mơ ước cô thì anh cũng sẽ không từ thủ đoạn mà hủy diệt.
Chương 293
Bạc Tuấn Phong anh đời này cũng không có bao nhiêu chấp niệm, duy chỉ có cô là giới hạn không thể xâm phạm đến của anh!
Thế nhưng nhìn cặp mắt uất ức đến mức đỏ lên, lòng của anh lập tức mềm xuống.
“Không cho phép khóc, nhé?”
Bạc Tuấn Phong đau lòng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt tại khóe mắt.
Vân Giai Kỳ không muốn anh chạm vào, thế nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn, cô không cách nào kháng cự, dưới cơn nóng giận, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn lên cổ và vai anh, hung hăng cắn vào cổ anh.
Căn, thật sự là dùng lực mà cắn.
Trong cơn đau nhức, Bạc Tuấn Phong rên lên một tiếng, đau đến mức mồ hôi lạnh toát đầy người.
Thế nhưng mặc dù vậy, anh vẫn như cũ không đẩy cô ra mà ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
Nếu như cô không vui, muốn cắn anh, vậy thì cứ để cho cô cắn đi!
Bạc Tuấn Phong ôm lấy lưng của cô, bàn tay ở sau lưng cô không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve, ngấm ngầm chịu đựng sự đau nhói ở giữa cổ, mày kiếm hơi nhăn lại.
Vân Giai Kỳ dùng sức cắn anh, là vì muốn khiến anh đau đớn, thế nhưng dường như anh chẳng biết đau, cô rõ ràng có thể cảm nhận được bắp thịt cả người anh căng thẳng, thế nhưng lại không nghe anh nói một câu đau đớn nào.
Người đàn ông này, thần kinh đau của anh ta tê dại rồi sao.
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới âm thanh tỉnh táo của người người đàn ông.
“Căn đủ chưa?”
Cô kinh ngạc ngước mắt, đụng vào đáy mắt thâm thúy của người đàn ông.
Bạc Tuấn Phong cúi đầu nhìn cô, nhìn chóp mũi hơi đỏ thẫm của cô, khóe miệng nhếch lên.
“Là anh đáng đời.”
“Đau!”
Vân Giai Kỳ dùng hai tay đẩy anh ta ra!
Thế nhưng không gian nhỏ hẹp như vậy, cô đẩy nữa thì có thể đẩy anh đến nơi nào chứ?
“Bạc Tuấn Phong, anh buông tôi ra!”
“Buông tôi ra”
“Em cảm thấy anh sẽ thả em ra sao?”
“Anh muốn mang tôi đi đâu” Vân Giai Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, xe rõ ràng không đi về phía bệnh viện, cô lạnh lùng nói: “Sao vậy? Tối nay anh không đi đến chỗ Lâm Thanh Thủy hay sao?”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, quay lại, nhếch lên môi mỏng.
“Em đang ghen sao?”
Từ trong gióng nói của cô anh nghe được vị chua nồng nặc.
Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: “Tại sao tôi phải ghen? Tại sao tôi phải ghen?”
“Mạnh miệng.”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nói: “Anh và cô ấy, không giống như những gì em nghĩ.”
Vân Giai Kỳ quay mặt lại, không muốn nghe anh giải thích dù chỉ nửa câu.
Bạc Tuấn Phong lại nói: “Anh và cô ấy chưa từng xảy ra chuyện gì hết”
Anh đoán rằng cô ấy cho là tối hôm qua anh luôn ở chỗ của Lâm Thanh Thủy.
Vì vậy, biểu hiện tối nay mới khác người như vậy!
Thậm chí còn dùng Bạc Tiêu Dương tới để chọc giận anh.
Chương 294
Vân Giai Kỳ nói: “Giữa anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì, tôi còn có thể tra xét được sao? Chuyện của anh và người phụ nữ khác, tôi không có tư cách quan tâm, và tôi cũng không muốn quan tâm”
“Em có tư cách”
“Tôi không có.”
“Em có!” Bạc Tuấn Phong có chút hơi tức giận: “Ngoại trừ em ra thì còn ai có tư cách này?”
“Vậy thì tôi cũng không cần tư cách này!” Vân Giai Kỳ nói: “Tối hôm qua anh không đi là có thể rửa sạch quan hệ của anh và cô ta hay sao?
Bạc Tuấn Phong, anh có thích sạch sẽ, tôi cũng thế.
Cho dù là tinh thần hay thân thể, tôi đều thích sạch sẽ đến nghiệm trọng, tôi không cần người người đàn ông đã bị người phụ nữ khác chạm qual”
Bạc Tuấn Phong hơi ngẩn ra.
Người này, vậy mà còn nói là cô không ghen?
Người đàn ông nói: “Anh không có chạm vào cô ta” Cho tới bây giờ vẫn không có.
Vân Giai Kỳ châm chọc nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?”
Những thứ trong phòng, đâu đâu cũng thất Ly súc miệng tình nhân, khăn lông rửa mặt đôi và áo choàng tắm, dép, thậm chí âu phục của anh còn được treo ở trong tủ treo quần áo.
Nếu như anh chưa đến, chưa ngủ lại ở đó thì sẽ có những thứ này sao?
Tại sao cô lại không tin tưởng mắt của mình mà phải tin lời từ một phía của anh chứ?
Bạc Tuấn Phong không khỏi hỏi: “Em muốn anh phải chứng minh như thế nào đây?”
Vân Giai Kỳ cắn răng, tức giận nói: “Anh đã trải qua sinh nhật với cô ta, còn để cho cô ta ở lại trong phòng của anh nữa, cái này thì anh chứng minh như thế bào? Chẳng lẽ còn phải để tôi tận mắt chứng kiển cảnh các người ân ái với nhau mới tính hay sao?!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh với cô ấy có giới hạn”
“Tại sao không phải là người khác. Tại sao là cô ta?!” Môi của Vân Giai Kỳ đột nhiên run dữ dội hơn: “Cô ta đặc biệt như vậy sao? Khiến cho anh đối xử đặc biệt như vậy?”
Bạc Tuấn Phong ngơ ngẩn.
Thấy anh không trả lời, Vân Giai Kỳ liền nói: “Anh xem, ngay cả vấn đề này anh cũng không có cách nào giải thích cho tôi được”
“Bởi vì, anh cảm thấy không cần thiết giải thích”
“Không cần thiết giải thích?” Vân Giai Kỳ nghe vậy, trong lòng lập tức đông cứng lại: “Bởi vì cảm thấy tôi cố tình gây sự sao? Vẫn cảm th chuyện này vốn dĩ không cần phải giải thích cho tôi, không cần phải thích cho tôi, uổng công vô ích?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh thiếu nợ cô ấy”
“Anh thiếu nợ cô ta?” Vân Giai Kỳ đang giận dữ thì lại cười, đột nhiên hít một hơi khí lạnh thật sâu: “Còn tôi thì sao?!”
Bạc Tuấn Phong: “…
“Bạc Tuấn Phong, anh thiếu nợ cô ta, vậy còn tôi thì sao?! Những gì anh thiếu tôi thì sao?!”
Anh trân trọn Lâm Thanh Thủy như trân bảo, mà cô, tất cả những gì cô bỏ ra lại bị xem là chuyện đương nhiên như cỏ rác?
Nhìn người người đàn ông yên lặng từ đầu đến cuối, Vân Giai Kỳ cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
“Dừng xe!”
Vân Giai Kỳ hô về phía tài xế “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
Bạc Tuấn Phong đè cô lại, đồng thời nói về phía tài x ừng xe!”
Xe đột ngột dừng lại.
Phong cảnh ngoài cửa sổ, dừng lại ở bờ biển.
Chương 295
Trong buồng lái truyền đến âm thanh nơm nớp lo sợ của tài xế: “Anh Bạc…
“Xuống xe!”
Tài xế kinh ngạc: “Tôi…”
“Tôi kêu anh xuống xe!”
“…Vâng” Tài xế hoảng loạn không còn cách nào phải xuống xe, bởi vì anh ta biết, anh Bạc thật sự tức giận!
Chiếc xe này đã trở thành một chiến trường chứa đầy thuốc súng.
Anh ta vội vàng cáo lui!
Chỗ điều khiển cửa xe “loảng xoảng” một tiếng, cửa xe đóng lại.
Vân Giai Kỳ thấy vậy, cũng muốn xuống xe, một bên đẩy Bạc Tuấn Phong ra, một bên đưa tay đẩy cửa xe ra.
Bạc Tuấn Phong kéo cô trở về trong ngực: “Đi đâu?”
“Anh quản tôi làm gì”
Vân Giai Kỳ vừa dứt lời, chỉ cảm thấy tay của người người đàn ông đột nhiên siết chặt sau lưng cô, trước mắt trời đất quay cuồng trong nháy mắt.
Bạc Tuấn Phong giơ tay lên nhấn chốt cửa, vách ngăn cửa sổ ở phía sau nâng lên, hoàn toàn cách biệt với thế giới.
Vân Giai Kỳ hơi ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Anh làm gì vậy?!”
“Em muốn đi đâu mà? Muốn đi đâu? Có thể đi đâu? Hay là, em cảm thấy, anh sẽ thả em đi hay sao?”
Anh dùng hành động thực tế nói cho cô biết, tất cả ý nghĩ của cô đều chỉ là ảo tưởng mà thôi!
Năm năm trước, anh đã vô tình bỏ qua cho cô, nhưng chỉ duy nhất một lần đó thôi!
Anh sẽ không phạm lỗi sai đó lần thứ hai!
Kỳ hạn ba tháng, anh đã thật sự nghiêm túc cân nhắc, cô muốn chơi cái trò chơi này thì anh sẽ cùng cô chơi.
Nhưng, ba tháng sau, bất kể sau cùng cô quyết định như thế nào, cho dù có giam cầm cô ở bên người, hành hạ lẫn nhau cả đời thì anh cũng tuyệt đối không cho phép cô trốn khỏi người của anh nữa!
Bạc Tuấn Phong biết, người phụ nữ này, không phải hoàn toàn hiểu rõ anh.
Nếu không, thật sự hiểu được tính cách chân chính của anh, muốn chiếm cô làm của riêng, thì sẽ không có những suy nghĩ không thiết thực, ngây thơ hồn nhiên kia đâu!
Dã tâm anh dành cho cô, căn bản không phải là thứ mà cô có thể tưởng tượng được.
Anh muốn cô, muốn cô cả đời này.
Cho dù là cô có bằng lòng hay không thì anh cũng đã định là cô rồi, cho dù là trời long đất lỡ, ai cũng không thay đổi được quyết định anh muốn cô.
Nếu như cô không tỉnh ngộ sớm bị anh vây hãm bên người cả đời thì anh cũng không ngại dùng hành động thực tế để cho cô tỉnh ngộ lại đâu!
Từ khi anh ra đời thì đã định sẵn anh là thiên chỉ kiêu tử. Trên đời này, chỉ cần là đồ mà anh muốn, thì không thể nào tránh khỏi lòng bàn tay của anh.
Bao gồm cả cô.
Từ khi cô trở lại, anh đã muốn dùng hết tất cả để cưng chiều cô.
Thế nhưng những thứ cưng chiều này, nếu như cô không muốn, vậy thì cũng đừng trách anh không chừa thủ đoạn nào.
Ngón tay của Bạc Tuấn Phong nặng nề phủ lên môi cô mà chà xát, bỗng nhiên bóp gò má của cô, hung hăng cắn một cái ở trên miệng của cô, dán chặt vào môi cô.
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo: “Vân Giai Kỳ, từ giờ trở đi, anh muốn thì em chỉ có thể cho, anh không chấp nhận lời từ chối!”
Trong cơn đau nhói, Vân Giai Kỳ bỗng nhiên không ý thức được, bàn tay của người người đàn ông bấu vào vai của cô, những ngón tay mảnh khảnh của anh ta nắm lấy dây đeo váy của cô.
Chương 296
Một giây kế tiếp, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng!
Vân Giai Kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng: “Bạc Tuấn Phong!? Anh điên rồi sao?! Anh… Ưml”
Người đàn ông chặn môi của cô lại, không để cho cô có cơ hội mở miệng.
Vân Giai Kỳ ra sức giãy dụa!
Nào ngờ, ở trong không gian này, trong thời khắc này, cô càng phản kháng thì chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa.
Bạc Tuấn Phong vốn đang đè nén, dựa vào ý chí không phải của mình mà nhẫn nhịn đến bây giờ.
Từ hôm qua, cô mở miệng chế nhạo anh, anh đã một mực kiềm chế.
Hôm nay, vào lúc này, cô lại dám phản kháng anh.
Người đàn ông tỏ ra có chút nóng nảy đứng lên.
Ở trong chuyện tình cảm, anh luôn luôn không có kiên nhẫn gì, cứ cưng chìu cô, thương cô, không muốn dọa cô nên anh mới cẩn thận thu lại thái độ điên cuồng.
Thế nhưng người phụ nữ này hết lần này đến lần khác lần lượt gây họa, lần lượt chọc đến cực hạn của anh.
Anh cũng không cần đè nén bản thân mình nữa!
Xe đậu ở bờ biển.
Tài xế và bảo vệ đứng canh gác ở ngoài cách đó mười thước.
Chiếc xe này, là do anh một tay lấy được.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt.
Thế nhưng miệng của cô lại bị anh gắt gao chặn lại, căn bản không phát ra được một chút âm thanh nào.
“Bạc…”
Giờ khắc này, cô rốt cuộc cũng đã hoảng loạn.
Cô dùng chút sức lực yếu ớt của mình đấy ra, giãy giụa, thế nhưng người người đàn ông lại giống như một cơn lốc lớn đem cô vào trong trung tâm của cơn bão, cô càng giấy dụa, thì con ngươi của anh lại càng thêm nóng bỏng.
“Đừng mà…” Vân Giai Kỳ tuyệt vọng kêu lên: “Bạc Tuấn Phong! Anh khốn kiếp!”
Người đàn ông không để ý tới sự lên án của cô.
Anh căn bản không cho cô có cơ hội phản ứng, vô số sóng biển mãnh liệt đánh tới, trong nháy mắt đem cuốn cô vào tâm xoáy của cơn bão biển!
Sau chiến tranh khói lửa dài đằng đãng Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần, mở mắt ra, trong lúc ý thức đang mơ hồ thì nghe được động tĩnh tài xế lên xe.
Xe lại một lần nữa nổ máy, con ngươi của cô trầm xuống, nhìn quần áo của bản thân mình xốc xếch, mà âu phục giày da của anh vẫn như cũ, cô lại cảm thấy căm tức.
Nhưng mà, hôm nay, ngay cả sức lực để lên án anh cô cũng không cóI Xe chạy cực nhanh.
Hơn hai mươi phút thì rốt cuộc cũng đến khu biệt thự ven biến Hàn Nam.
Đây là khu biệt thự đắt tiền Hàn Nam do Thiên Ngạo khai thác.
Xe dừng lại, người giúp việc đứng một hàng ở cửa để nghênh đón.
Bạc Tuấn Phong dùng âu phục đắp lên trên người Vân Giai Kỳ, ôm cô vào trong lòng ngực, xuống xe.
“Anh Bạc!”
Người giúp việc rối rít cung kính hỏi thăm sức khỏe, muốn bước lên trước để hầu hạ anh, thế nhưng Bạc Tuấn Phong lại dùng khí thế sát thần để ngăn cản “Cút ngay!”
Họ nhìn thấy người người đàn ông ôm người phụ nữ trong ngực.
Người phụ nữ đưa lưng về phía họ, co ro ở trong ngực người người đàn ông, trên người đắp âu phục, che phủ cả người cô vô cùng kín đáo.
Bạc Tuấn Phong nói: “Tránh ra!”
“Vâng…”
Người giúp việc lập tức cúi đầu, ăn ý tránh ra.
Bạc Tuấn Phong ôm Vân Giai Kỳ lên lầu ba.
Chương 297
Cửa phòng mở ra.
Bạc Tuấn Phong đóng cửa lại, quăng cô lên trên giường.
Trên giường lớn KINGSIZE, cơ thể nhẹ nhàng của cô nảy lên.
Vân Giai Kỳ rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, dùng hết sức chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang đứng ngẩng đầu, cà vạt nới lỏng.
Vân Giai Kỳ cảm nhận được người người đàn ông tiếp theo sẽ làm gì, vô cùng hoảng sợ lùi về sau.
Bạc Tuấn Phong đứng ở trước giường, thấy cô còn trốn tránh, nghiêng người cong eo dùng đầu gối chặn lại, như vậy đã có thể chế ngự được cô!
Vân Giai Kỳ chợt cảm thấy bị lăng nhục!
Ở trước mặt anh, cô thậm chí ngay cả khả năng phản kháng cô cũng không có!
Cô đột nhiên ngồi dậy, hung hăng đẩy anh ra.
Thế nhưng cơ thể người người đàn ông này giống như một ngọn núi đồ sộ bất động vậy, cho dù cô có đẩy như thế nào cũng không nhúc nhích!
“Bạc Tuấn Phong, anh dám động vào tôi thử xem?!”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng quét qua cô, môi mỏng hé mở: “Được”
Dứt lời, anh liền cúi đầu, dùng hành động nói cho cô biết anh có dám động vào cô hay không!
Không có người người đàn ông nào thích lòng vòng quanh co về vấn đề này “Bạc Tuấn Phong, anh đủ chưa?!”
“Chưa đủ!”
Người phụ nữ này, thật sự giống như độc dược vậy, hết lần này đến lần khác anh phải uống rượu độc giải khát.
Nước mắt của Vân Giai Kỳ lập tức tuôn ra ngoài.
Khuất nhục, không cam lòng, thất vọng…
Cô mất khống chế nói: “Bạc Tuấn Phong!!”
Người đàn ông thấy nước mắt trong hốc mắt của cô không ngừng tràn ra, trong lòng chợt nhói một cái, đau.
Trong làn sóng ái tình, gương mặt tuấn tú của Bạc Tuấn Phong vùi vào hõm vai của cô, lần đầu tiên trong đời người đàn ông này hăng hái như vậy, thấy mà không biết phải làm sao.
Anh ở bên tai cô khàn khàn hỏi: “Giai Kỳ, anh nên đoạt lấy em như: thế nào?”
Anh phải đoạt lấy cô như thế nào đây?
Anh có thể đoạt lấy cô như thế nào đây?
Muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này tặng cho cô, thế nhưng lại không có cách nào.
Cho dù đau lòng, thế nhưng vừa nghĩ tới tối nay cô và Bạc Tiêu Dương thân mật với nhau như vậy, đáy mắt của Bạc Tuấn Phong lại lần nữa hiện lên vẻ lạnh như băng.
Cho dù là vây hãm cô bên người anh, nhẫn tâm bẻ gãy cánh của cô, khiến cho cô trở thành chú chim bị cầm tù của anh, cũng không cho phép cô bay khỏi người của anh.
Bạc Tuấn Phong nói: “Nhớ, em là của anh”
Nói xong, Vân Giai Kỳ lại lần nữa vùi lấp ở vực sâu nơi đáy biển…
Hôm sau.
Lúc tỉnh lại, Bạc Tuấn Phong đã không còn ở bên người.
Ngoài cửa sổ là mặt trời rực rỡ chiếu rọi.
Vân Giai Kỳ ngồi dậy từ trên giường.
Người đàn ông này!
Lửa giận của Vân Giai Kỳ lập tức xông lên, cô nâng cánh tay lên giống như bị đổ chì, theo bản năng muốn tìm điện thoại di động của mình, thế nhưng lại phát hiện quần áo của mình lại không cánh mà bay.
Cô nhíu mày, cảm thấy gì đó liền xoay người muốn xuống giường, thế nhưng dưới chân mềm nhũn, bỗng nhiên chuột rút khiến cho cả người khó mà tự kiềm chế không ngã xuống đất.
Vân Giai Kỳ chật vật đến mức phải kêu lên một tiếng, may mắn ở dưới giường là thảm, nếu không thì ngã một cái, nếu không thì không chỉ ngã đau như vậy đâu.
Động tĩnh của cô kinh động đến người giúp việc đang canh chừng ở ngoài cửa.
Chương 298
Ở ngoài cánh cửa, người giúp việc khẩn trương nói “Cô Vân, cô tỉnh rồi sao?”
Vừa nói, người giúp việc liền muốn mở cửa đi vào.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng thốt “Không được phép đi vào!”
Cô không nghĩ hình dáng bản thân mình chật vật như vậy có thể để cho bất kỳ người nào thấy.
Cửa mới chỉ mới vừa mở ra một khe nhỏ thì nghe được mệnh lệnh của Vân Giai Kỳ, người giúp việc lại chột dạ đóng cửa lại.
“Vâng…
Người giúp việc cúi đầu, nói: “Anh Bạc đã đi đến công ty, anh ấy dặn dò chúng tôi phải chăm sóc cô Vân thật tốt, đến tối anh ấy sẽ về.”
Vân Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Quần áo của tôi đâu?”
“Quần áo của cô đã hỏng nên đã ném đi rồi”
Vân Giai Kỳ chợt sững sốt: “Ném?”
Lúc này cô mới nhớ tới, lễ phục cả người ngày hôm qua đều đã bị Bạc Tuấn Phong xé nát rồi.
Vừa nghĩ tới đống quần áo bị xé rách nát kia bị người giúp việc cầm trong tay ném đi, Vân Giai Kỳ cảm thấy vô cùng không chịu nổi, sắc mặt xanh mét: “Vậy quần áo mới đâu?”
Người giúp việc nhìn nhau nhưng lại không nói một lời nào.
“Quần áo đâu”
Vân Giai Kỳ lại hỏi: “Vậy cái túi xách của tôi thì sao?”
“Cô Vân, chúng tôi không thấy túi của cô…”
Túi xách ở trên xe của Bạc Tuấn Phong.
Vân Giai Kỳ nói: “Chuẩn bị cho tôi bộ quần áo”
Tập thể người giúp việc đều yên lặng.
Vân Giai Kỳ nhìn về phía của họ: “Tôi nói, chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ”
Người giúp việc nói: “Anh Bạc đã dặn dò rồi, ngoại trừ gian phòng này thì cô Vân không được đi chỗ nào khác hết”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ cứng đờ, thật lâu mới tìm về âm thanh của mình được “Cái gì?”
Đây là ý gì?
Người đàn ông này thay đổi muốn nhốt cô lại sao?!
Giọng nói Vân Giai Kỳ bỗng nhiên cực lạnh: “Mấy người đang nói đùa với tôi sao?”
“Cô Vân à, dù sao thì cô cũng đừng làm khó chúng tôi mà, đây là mệnh lệnh của anh Bạc, chúng tôi cũng không dám làm trái…” Dáng vẻ của người giúp việc vô cùng run sợ trong lòng, họ làm sao cũng không dám làm trái lại lời của cô.
Cái biệt thự này, bình thường chỉ có Bạc Tuấn Phong đến, chưa bao giờ mang người khác về.
Ban đầu, Vân Giai Kỳ thích biển cả cho nên người đàn ông này cố ý mua một cái biệt thự gần biển, cô từng sống ở đây một khoảng thời gian.
Cũng từng là cô có một khoảng thời gian hạnh phúc.