“Thế nào? Cô cho rằng tôi không dám giết cô à? Muốn giết cô còn không phải dễ như trở bản tay à?”
Tên này là Vân Ngọc Hân tìm thấy trong giới xã hội đen.
Trong giới xã hội đen, tàn sát lẫn nhau là việc quá đổi bình thường.
Vì tư lợi mà trừ khử lẫn nhau.
Người đàn ông nói: “Tôi cảnh cáo cô, bây giờ ở bên ngoài cô cũng là tội phạm bị truy nã, hiện tại cô mất tích, nhưng một khi phía cảnh sát bắt được, toàn bộ mấy chuyện mà cô làm đều bị vạch trần, thì cô cũng phải rơi vào con đường chết thôi! Hoặc là, cô phối hợp với tôi, chúng ta cùng nhau lấy mười bảy ngàn năm trăm tỷ tôi còn có thế tốt bụng cho cô lên chung thuyền, đưa cô ra nước ngoài chạy thoát thân! Nhưng nếu cô không nghe lời, không thành thật, tôi sẽ giải quyết cô ngay bây giờ!”
‘Vân Ngọc Hân đương nhiên hiểu mấy trò liều lĩnh như thế này, nếu ông ta đã dám nói ra mấy lời này thì chắc chẩn cũng sẽ dám làm.
Trước kia Vân Ngọc Hân thuê ông ta bắt người, ông ta còn nghĩ là ai đó, kết cục, một người là công chúa nhỏ nhà họ Bạc, một người là cậu chủ nhỏ nhà họ Cung.
Bảy nghìn tỷ?
Mạng của hai đứa trẻ chỉ đáng giá bảy nghìn tỷ thôi sao?
Bây giờ, vì người phụ nữ này mà đắc tội đến hai gia tộc lớn, liên luy ông ta phải chịu cảnh bị động như vậy, nếu không giết cô ta thì thật khó để giải tỏa nỗi hận tríng lòng ông ta Có điều, bây giờ đi đến nước này rồi, vốn dĩ đã không còn đường quay đầu lại.
Đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Vân Ngọc Hân nói: “Thả tôi ra, ông trói tôi làm gì? Tôi là con tin của ông sao?”
Người đàn ông cho cô ta một cái tát trời giáng.
Hai đứa trẻ đang đợi tiền chuộc nên không đánh được.
Chẳng lẽ không đánh người phụ nữ này được sao?
Tên bất cóc lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác: “Cô thứ diễu võ dương oai với tôi tiếp xem, không ngoan ngoãn thì tôi sẽ xử lý cô ngay lập tức”
‘Vân Ngọc Hân nhanh chóng bình tĩnh trở lại Cô ta biết mấu chốt vấn đề, đối đầu với loại người như thế này hoàn toàn không có lợi cho cô ta ‘Vân Ngọc Hân giấy giụa một hồi, quần áo sớm đã bị xé rách vài chỗ, lộ ra bờ vai trắng nốn nà thơm tho.
Người đàn ông nhìn bờ vai cô ta, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Vân Ngọc Hân rất nhanh đã nhìn thấy được sự thay đối trong ánh mắt ông ta, miên man suy nghĩ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Nam… em biết sai rồi.. Sau này, em sẽ nghe lời anh, được không, anh đừng trói em nữa, đau..”
Giọng điệu của cô ta vô cùng quyến rũ Không biết vì sao toàn thân người đàn ông có chút nóng bức.
Ở nơi hoang vu này, lúc nãy lại nhâm nhi chút rượu.
Ăn no rửng mỡ.
Câu nói quả thật không sai Hiển nhiên trong ánh mắt của Tưởng Thạch Nam có chút mất bình tĩnh rồi.
Nhưng vẫn giữ lại một chút lý trí nói: “Bây giờ cô mới biết nói năng mềm yếu à?”
“Không phải là do em nhất thời nóng vội sao… Bây giờ em biết sai rồi.”
“Cô đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ thả cô ra! Ai biết được cô có chịu an phận hay chưa, làm sao tôi biết được thả cô ra rồi cô có lộ ra bản chất thật hay không”
Đôi mắt Vân Ngọc Hân đột nhiên đỏ lên đẫm lệ, tủi thân nhìn chäm chảm, dáng vả đáng thương.
“Nhưng mà… anh Nam, em lạnh lảm..”
Vân Ngọc Hân nói: “Cho dù anh trói em thì cũng phải đưa em lên xe, đắp cho em tấm chăn chứ, có được không?”
Tưởng Thạch Nam nhíu mày, đột nhiên cúi xuống, ôm cô ta vào trong lòng.
‘Vân Ngọc Hân cố tình quyến luyến ông ta.
Chương 1022
Cơ thể ấm nóng khiến cho người đàn ông càng không thể kiềm chế được.
Ông ta bế Vân Ngọc Vân ra khỏi cửa cuốn, đưa cô ta lên xe.
‘Vân Ngọc Hân ngã trên ghế xe, ông ta tuỳ tiện ném cho cô chiếc chăn bông. Vân Ngọc Hân ngại ngùng nói: Anh Nam, anh không lạnh sao? Anh không lên đây với em à?”
“Dù sao hôm nay cũng không có kết quả, chỉ bằng anh nghỉ ngơi một chút, để cho đám thuộc hạ canh giữ tụi nhỏ là được rồi”
Ý tứ sâu xa trong lời nói của Vân Ngọc Hân đã được lộ rõ.
Tưởng Thạch Nam ngầm hiểu.
Người phụ nữ này, muốn dâng hiến cơ thế của mình để làm hài lòng ông ta!
Tưởng Thạch Nam ngoảnh đầu trừng mắt nhìn về phía ghế lái, hai tên thuộc.
hạ ngồi trên ghế lái chính và phụ lái cũng hiểu được ánh mắt ra hiệu của đại ca, ngay lập tức trèo xuống xe.
Người đàn ông lên xe, đóng cửa xe lại, tiện tay đóng chốt.
Hai tên thuộc hạ lui sang một bên, nhìn chiếc xe đột ngột lắc lư.
Bọn chúng ngồi xổm sang một bên hút thuốc, ganh tị đến đỏ mắt.
“Đại ca thật là có phúc lớn!”
“Còn không phải sao? Ngôi sao lớn tự hiến dâng thân mình, mỹ nữ xinh đẹp như vậy, thật không biết có mùi vị như thế nào!”
“Ha ha ha! Mày vội làm cái gì? Đồ đại ca chơi thừa, không phải là của chúng ta sao?”
Hai tên đưa mắt nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
“Bên ngoài đang lạnh, chúng ta vào trong trước đi!”
“Cũng được, đứng ở đây chỉ có đỏ mắt”
Hai tên nhanh chóng vào nhà kho, đóng chặt cửa cuốn.
Bên ngoài, chiếc xe lắc lư một hồi rồi đột ngột dừng lại Ngay sau đó, có một tiếng “bùm’ và tiếng súng vang lên.
Tiếng súng im bặt vang lên trong vùng đất hoang vu khó tiếp cận này, căn bản cũng không ai để ý đến.
Trong xe.
‘Vân Ngọc Hân năm co quảp trong chiếc váy xộc xệch, cô ta cầm chiếc súng lục trong tay đến chết lặng cả người, mồ hôi nhễ nhại.
Trên ghế ngồi, Tưởng Thạch Nam cũng thất kinh, ông ta bị bản một phát vào bụng, máu me be bét.
Lúc nãy, Vân Ngọc Hân tranh thủ lúc Tưởng Thạch Nam không chì đến khẩu súng bên cạnh, nhanh chóng nạp đạn, bản một phát lên người ông ta!
Khoảnh cách gần như vậy, Tưởng Thạch Nam đến cả cơ hội trốn thoát còn không có thì đã bị bản một phát!
Vân Ngọc Hân định thần trở lại, ý thức được bản thân đang mở súng, cũng bị doạ đến mất trí. Cô ta căn bản đã không còn con đường lùi rồi.
Ban đầu cô ta là chủ thuê của người đàn ông này.
Kết quả, người đàn ông này lại hoàn toàn không nghe lời của cô ta.
Điều này đã phá vỡ kế hoạch của cô ta một cách nghiêm trọng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu ông ta thật sự xử lý cô ta, không phải cô ta phí công vô ích sao.
Dù gì cũng có sự nghiệp diễn xuất nhiều năm như vậy, cô ta cũng đã từng đóng qua vài cảnh trộm cướp, cũng đã từng thấy máu nhân tạo, nhưng máu thật làm sao có thể so sánh với nhân tạo?
Rất nhanh, cô ta đã ngửi thấy mùi máu tanh rất nồng.
Chương 1023
Cho dù như thế Vân Ngọc Hân vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để bình tĩnh trở lại, thở gấp, ánh mắt vẫn gất gao nhìn chảm chẳm người đàn ông.
“Mẹ kiếp…”
Nam Tưởng Thạch cúi đầu xuống, cẩn thận che bụng, xoè tay ra, lòng bàn tay đây máu, trong lòng đột nhiên dâng trào!
Ông ta cay đắng nhìn trừng trừng Vân Ngọc Hân, tức giận gầm lên: “Cô còn dám tính toán tôi sao?”
Nói rồi, ông ta lao về phía Vân Ngọc Hân.
Vân Ngọc Hân vừa hét lên một cách cuồng loạn, vừa giơ súng bần Tưởng Thạch Nam một cách bừa bãi!
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm bùm!”
Bản liên tiếp bao nhiêu phát súng, Vân Ngọc Hân cũng không biết, độ giật của súng có phần ngoài dự đoán của cô ta, cổ tay cô ta tê dại Đến khi cô ta mở mắt ra lần nữa, Tưởng Thạch Nam đã năm ở dưới chân cô ta, hai mắt mở to, không nhúc nhích nữa!
Người đàn ông này đã chết dưới họng súng của cô tai Cô ta giết người rồi!
‘Vân Ngọc Hân nghĩ đến việc cô ta đã giết người thì lại càng suy sụp hơn, cô ta duôi chân ra và đá Tưởng Thạch Nam một cách bừa bãi.
“Đừng qua đây!”
Lần đầu tiên cô ta giết người, cũng biết sợ hãi chứ.
Mãi một lúc sau cô ta mới bình tĩnh trở lại, bỏ súng vào trong đồ lót, vội vàng chà phần máu dính trên tay vào tấm giẻ lau bên cạnh.
Máu của Tưởng Thạch Nam nhanh chóng chảy lên trên chỗ ngồi, nhuộm đỏ cả đệm ghế.
Cô ta không dám thăm dò hơi thở, lại càng không dám chạm vào người ông ta, nhưng nhìn đồng tử đã giãn ra, cô ta ngay lập tức biết rằng người đàn ông này đã chết rồi!
‘Vân Ngọc Hân vừa khóc vừa nhặt quần áo mặc lên người.
Trong xe dần dần bị mùi máu tươi bao phủ.
Cô ta nhảy ra khỏi xe, cuối cùng cũng hít thở được không khí trong lành.
‘Vân Ngọc Hân vừa ảo não vừa hối hận!
Lúc đó cô ta đúng là bị ma ám, vì một Bạc Tuấn Phong, tính toán từng bước, nhưng từng bước đều thất bại!
Cô ta cũng chưa từng nghĩ đến việc dừng lại, nhưng khi cô ta muốn dừng lại thì đã quá muộn Từ lúc Lâm Tĩnh Anh nghe thấy cuộc điện thoại của cô ta và từ lần giết người diệt khẩu thất bại, thì cô ta đã không thể quay đầu lại!
Tất cả đều do người phụ nữ đó gây ra!
Vân Giai Kỳ!
Là Vân Giai Kỳ!
Nếu không phải cô ta từ thủ đô trở về, Vân Ngọc Hân nhất định sẽ không phải rơi vào bước đường này!
Tất cả những điều này là do cô ta gây ra!
Là cô ta đáng chết!
‘Vân Ngọc Hân hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thở ra được hết hơi thở.
ngột ngạt trong lồng ngực, cô ta lấy một chiếc vali từ trong cốp xe ra, bước đến cửa cuốn, cửa vừa mở ra thì bước vào.
Ngay khi cô ta bước vào, tất cả thuộc hạ đều sững sờ.
Tất cả đều cho rằng Vân Ngọc Hân và Tưởng Thạch Nam đang làm chuyện tốt, kết quả là tất cả đều chết lặng khi nhìn thấy cả người Vân Ngọc Hân bê bết máu mà bước đến.
Máu trên người cô ta từ đâu ra?
Chương 1024
‘Vân Ngọc Hân hất hàm lên và tuyên bố với bọn họ: “Tưởng Thạch Nam đã chết”
Một bầu không khí tĩnh lặng.
Không ai nghĩ rằng Tưởng Thạch Nam lại đột ngột chết.
Ngay sau đó, Vân Ngọc Hân nói cho bọn họ câu trả lời “Tưởng Thạch Nam bị tôi giết!”
“Cái gì?”
Vài thuộc hạ lòng đầy căm phân đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói với ‘Vân Ngọc Hân: “Cô thực sự đã giết chết đại ca của chúng tôi sao?”
“Gan cô lớn thật đấy!”
“Đừng qua đây!” Vân Ngọc Hân chĩa súng về phía bọn họ, gắn từng chữ “Tôi biết, các người có rất nhiều người, muốn giết một mình tôi, đơn giản biết bao nhiêu, tuy nhiên, Tưởng Thạch Nam đã chết, nếu các người giết tôi, ông ta cũng sẽ không thể sống lại! Bây giờ, các người chỉ có hai sự lựa chọn!”
Cô vừa nói vừa ném chiếc vali trong tay xuống đất “Ở đây, có mười bảy tỷ rưỡi tiền mặt! Lựa chọn thứ nhất, ai trong các người muốn rời đi, thì cầm lấy số tiền này rồi lập tức rời đi! Tôi nghĩ răng, các người đi theo Tưởng Thạch Nam cũng không có nhiều tiền đến vậy! Mười bảy tỷ rưỡi, các người có thể rời đi ngay lập tức”
Tất cả mọi người đều không nói gì, mà nhìn chăm chăm vào Vân Ngọc Hân.
‘Vân Ngọc Hân lại nói: “Lựa chọn thứ hai, từ nay về sau, các người phải nghe lời tôi! Đợi sau khi xử lý xong xuôi việc ra nước ngoài, tôi sẽ chia cho các người bảy trăm tỷ! Bảy trăm tỷ, dù có đi theo Tưởng Thạch Nam cả đời cũng không có được nhiều tiền như vậy!”
‘Vân Ngọc Hân nói xong thì ngay lập tức nhìn bọn họ.
Mặc dù biểu hiện rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng bối rối.
Những người này đều là kẻ liều mạng, đối đầu với những người như vậy, tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi.
Nhưng Tưởng Thạch Nam đã chết.
Những người này đã như rắn mất đầu.
Hoặc là, lấy tiền và cút đi.
Hoặc là, nghe cô ta điều khiển!
“Người đàn bà xấu xa này, đúng là rất có thủ đoạn!” Một người trong số đó tiến lại gần một chút, dùng chân móc vali lên, rồi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống mở ra, quả thực là một vali tiền giấy đỏ.
Những gì cô ta nói là sự thật.
“Các người cho răng tôi nói dối sao? Mười bảy tỷ rưỡi này, tùy ý muốn làm gì cũng được. Bây giờ tôi có sự sắp xếp của riêng mình, nếu như các người muốn nhiều tiền hơn thì ngoan ngoãn theo tôi!”
‘Vân Ngọc Hân cũng nói cũng vì bất đắc đĩ mới giết chết Tưởng Thạch Nam. Ông ta tự có quyết định riêng và những quyết định đó sẽ đẩy tất cả chúng ta đến đường cùng! Tôi không có nhiều thời gian để tiếp tục dây dưa như vậy nữa, cho dù bên đó có bỏ ra mười bảy ngàn năm trăm tỷ thì các người có còn mạng để tiêu không?”
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong! Lấy mạng của hai đứa trẻ này đi đổi lấy mạng của bọn họ! Tôi không cần mười bảy ngàn năm trăm tỷ kia, Vân Ngọc Hân này bị người phụ nữ kia hại thành như vậy rồi, tôi muốn mạng của cô ta! Tôi muốn cô ta và Bạc Tuấn Phong phải xuống mồ cùng tôi”
Một đám người nhìn nhau.
Bọn họ đột nhiên dọn vali, nói với Vân Ngọc Hân: “Coi như cô có dũng khí!”
Một người trong số họ nhấc hành lý định rời đi, nhưng bị người khác kéo lại.
“Lão Tứ, cậu làm cái gì vậy?”
“Cầm tiền chạy lấy người! Như thế nào, không phải các người thật sự muốn bán mạng cho người phụ nữ độc ác giết chết đại ca này chứ?”
Chương 1025
Một đám người vây quanh hắn, đè thấp giọng nói.
“Các anh em cũng không muốn”
“Không đi theo người phụ nữ này, chỉ có mười bảy tỷ rưỡi mà cậu đã thỏa mãn rồi sao?”
“Chuyện đến nước này, tất cả mọi người đều như châu chấu đứng chung một thuyền, ai không phải đến bước đường cùng? Cậu cầm khoản tiền này, có thể đi đâu? Cao chạy xa bay sao?”
“Cậu trốn không thoát đâu! Chỉ có đợi ngày hôm sau, vượt biên từ cảng ra nước ngoài!”
“Đúng vậy! Cậu đừng xúc động nhất thời, đại ca đã chết, chúng ta không thể nuốt được cục tức này!”
Lão Tứ thấy không đúng hỏi lại: “Làm sao các người biết mà bán mạng cho.
người phụ nữ này như vậy, hơn nữa chắc gì cô ta hứa hẹn thì chắc chắn sẽ giữ lời! Không đúng, đến lúc đó kết cục của chúng ta cũng sẽ giống với của đại ca mà thôi!”
“Đại ca chết là do xem thường cô ta! Lần này, chỉ cần chúng ta nâng cao đề phòng, còn có thể để một người phụ nữ dắt mũi đi sao?”
“Đúng vậy!”
Vài người nghiễm nhiên cũng hơi do dự.
Bọn họ đi theo Tưởng Thạch Nam nhiều năm như vậy, mặc dù Tưởng Thạch Nam cũng không tính là hào phóng với anh em bọn họ, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.
Hiện giờ Tưởng Thạch Nam bị lật thuyền trong mương, vây cánh bị một người phụ nữ trói gà không chặt xử lý, làm cho bọn cảm thấy xui xẻo.
Nhưng hôm nay mọi chuyện đã đi được nửa đường, nếu buông tay mặc kệ, quả thật cũng không ổn lắm “Được! Tôi nghe các người lần này! Ai bảo tôi là em cơ chứt”
“Làm xong lần này, chúng ta sẽ giải nghệ, Lão Tứ, không phải cậu có vợ rồi à, đến lúc đó cậu có tiền, ra nước ngoài mua biệt thự để vợ cậu ở, sinh cho cậu đứa bé bụ bẫm”
Vân Ngọc Hân nhìn thấy bọn họ thương lượng một lúc lâu mới hỏi: “Rốt cuộc các người đã suy nghĩ xong chưa?”
“Suy nghĩ xong rồi!”
Vài người nhìn về phía Vân Ngọc Hân đàm phán nói: “Cô nhớ cho kỹ, bảy trăm tỷ mà cô đã hứa với chúng tôi, đến lúc đó đừng có mà nói không giữ lời!”
Vân Ngọc Hân cười lạnh nói: “Tôi còn muốn dựa vào các người để vượt biên sang nước ngoài, nếu nói không giữ lời, tôi còn có kết cục tốt đẹp sao?”
Đám người này vừa nghe xong, thì lập tức đạt được thoả thuận với Vân Ngọc Hân: “Vậy được, kế tiếp, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch của cô để làm!
Sau khi làm xong việc, bảy trăm tỷ một đồng cũng không được thiếu.”
“Đã biết!” Vân Ngọc Hân không kiên nhãn trả lời: “Nhốt hai đứa nhóc này vào phòng. Buổi tối ngày mai, chúng ta chuẩn bị di chuyển con tin”
Sáng sớm.
Bên kia đột nhiên không có tin tức.
‘Vân Giai Kỳ vẫn không đợi được điện thoại.
Gô trở lại bệnh viện, Bạc Tuấn Phong vẫn chưa tỉnh lại.
Bạc Tiêu Dương và Tiểu Vũ Minh hơi mệt mỏi, chợp mắt một lát ở trên sô pha, mà Cung Chiến vẫn ngồi trông ở trước giường, nhìn thấy Vân Giai Kỳ đã trở về, thì khẩn trương hỏi: “Bên kia có liên lạc với cô không?”
‘Vân Giai Kỳ lắc đầu: “Không có”
Sắc mặt Cung Chiến lại trầm xuống.
Vân Giai Kỳ đi đến trước mặt anh ta, đột nhiên đưa một gói đồ cho anh ta.
Bên trong là một ít đồ ăn cô mua từ cửa hàng tiện lợi.
“Chắc là đói bụng rồi! Trông cả đêm, vất vả rồi”