Sau khi Vân Giai Kỳ thái rau xong, liền bỏ tất cả vào trong nồi, sau đó lại đứng sang một bên, để xì dầu vào ướp thịt, không nói bất kỳ lời nào.
Tân Khải Trạch cũng im lặng làm công việc của mình.
Nấu nướng xong, Tân Khải Trạch liền bê bát cháo đến bên bàn.
Vũ Minh và Mạn Nhi ngửi thấy mùi thơm, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
‘Vũ Minh nhìn Tân Khải Trạch, lên tiếng hỏi: “Mẹ cháu đâu “
“Cô Vân vẫn đang…
“Rầm” một tiếng Đột nhiên có một tiếng động rất lớn vang lên từ phía nhà bếp.
Tân Khải Trạch giật nảy mình, vội vàng cùng hai đứa nhỏ chạy vào nhà bếp, liền thấy Vân Giai Bị bị dao cắt vào tay, con dao đang nằm trong bồn nước, cái thớt rơi xuống đất, còn thịt gà thì ở trong thùng rác.
Vũ Minh nhìn bàn tay của Vân Khải Trạch, thấy máu chảy giữa các ngón tay của cô đang không ngừng chảy ra, liền kêu lên.
“Mẹ”
Cậu bé vội vàng chạy đến, quan sát tay cô.
Vân Giai Kỳ lảng tránh “Mẹ không sao”
Cô vặn vòi nước, dùng nước rửa sạch vết máu trên ngón tay.
Máu đỏ chảy ra từ kế tay cô, đỏ đến ghê người.
Vũ Minh thấy vậy trong lòng vô cùng đau xót.
Cậu bé nghĩ rằng, vì nấu cơm cho mình, nên mẹ mới không cẩn thận bị đứt tay, lúc này đây, cậu cảm thấy bản thân thật tồi tệ: “Mẹ ơi, mẹ có đau không?”
Vũ Minh nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của cô: “Con giúp mẹ thổi phù phù”
Tân Khải Trạch vội vàng đi lấy dụng cụ y tế.
Vân Giai Kỳ rửa tay dười nước rất lâu, nhưng vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
Tân Khải Trạch lấy hộp cứu thương khẩn cấp từ hộp y tế, muốn cầm máu cho Vân Giai Kỳ nhưng lại bị cô từ chôi.
“Không cần làm phiền trợ lý Tân.”
Vân Giai Kỳ nói xong liền lấy bông băng y tế, tự mình cầm máu.
Cô nhìn về phía tô cháo bốc khói trên bàn chưa kịp ăn, rồi lại nhìn hai gương mặt ngơ ngác của Vũ Minh và Mạn Nhị, liền cảm thấy tinh thân phấn chấn.
“Buổi tối ăn cháo được không?”
Vũ Minh và Mạn Nhi gật đầu ngay lập tức.
“Mẹ ơi, con sẽ tự ăn, không cần mẹ bón nữa” Mạn Nhi lung túng nói.
Minh Vũ cũng tiếp lời: “Con cũng vậy”
Làm sao hai đứa trẻ lại nỡ để Vân Giai Kỳ bón cho chúng ăn chứ.
Vũ Minh nhìn bàn tay chảy máu của Vân Giai Kỳ, cậu bé đau lòng đến mức trái tim của bản thân cũng rỉ máu theo mẹ.
Vân Giai Kỳ không biết tại sao đột nhiên bản thân lại mất kiểm soát cảm xúc như vậy.
Năm năm trước, chính cô là người đã rời bỏ Bạc Tuấn Phong, cũng chính cô đã nói rằng cô không cần Bạc Tuấn Phong nữa.
Bao nhiêu năm như vậy, anh ở bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ, chìm đắm trong tình yêu nam nữ, những điều đó thì liên quan gì đến cô cơ chứ?
Cô có tư cách gì mà yêu cầu anh phải thủ thân như ngọc?
Cô cũng biết răng, đàn ông đặc biệt là một người đàn ông trời sinh ưu tú như Bạc Tuấn Phong, phụ nữ yêu anh nhiều như kiến, anh muốn loại phụ nữ nào mà chả có.