Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 65 :
Cảnh Nhiên chưa kịp nói thì Vân Ngọc Hân đã phản ứng lại, mỉm cười đi đến bên cạnh Cảnh Nhiên, nói với Vân Giai Kỳ: “Bộ lễ phục trên người Cảnh Nhiên phải là hàng thật. Dù sao với danh tiếng và thân phận của Cảnh Nhiên, không cần thiết phải đặt bản thân vào tình thế mạo hiểm, để người khác có cơ hội vạch trần, bắt chước làm giả, có phải không?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu không, chuyện này nếu ở trước mặt nhiều người như vậy, mà bị phát hiện là mặc một một Paris” giả để tham dự một bữa tiệc lớn như vậy mất mặt tới nhường nào?”
Tuy rắng lời nói của Vân Ngọc Hân giống như đang bảo vệ Cảnh Nhiên, nhưng nghe thế nào, cũng không hề thuận tai như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giống như sự mỉa mai.
Cảnh Nhiên mỉm cười liếc nhìn Vân Ngọc Hân, trong mắt lóe lên vẻ bất cần, nhưng miệng, lại đồng ý, “Đúng vậy, tôi không cần thiết phải mô phỏng ra một bộ đồ giả làm gì! Trước mặt nhiều phóng viên truyền thông như vậy, nếu mặc đồ giả mà bị phát hiện, cái giá phải trả không nhỏ đâu!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vô số người xung quanh đều gật đầu đồng ý.
Đúng vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Với danh tiếng của Cảnh Nhiên, không nhất thiết phải mặc đồ giả.
Ngộ nhỡ bị vạch trần ra, cái thể diện này còn có thể dùng sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói ra, cô ta tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng.
Nếu như bị lộ ra mặc lễ phục giả để tham gia tiệc rượu, vậy không phải là một trò cười đến rớt hàm sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Giai Kỳ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Cô hình như không nghe rõ, câu hỏi của tôi.”
Bắp thịt trên mặt Cảnh Nhiên cứng đờ một hồi, vốn dĩ đã tiêm đầy filler rồi, nhưng bây giờ, còn cộng thêm vẻ mặt nửa cười nửa mếu đó, lại càng khó coi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đang hỏi cô, bộ lễ phục này là lấy từ đâu ra?”
Cảnh Nhiên nói: “Là Ashley đưa cho tôi”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Làm sao cô ấy lại đưa cho cô?”
“Bộ lễ phục này, chỉ mới công bố bản thiết kế, cô là từ mương máng nào, mà lấy được bộ lễ phục này?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảnh Nhiên thấy Vân Giai Kỳ từ bước ép sát, có chút tức giận, trả lời một cách mỉa mai, “Cô hỏi tôi như vậy, sao không tự hỏi lại bản thân, bộ lễ phục trên người cô, là lấy từ đâu ra?”
Vân Giai Kỳ nói: “Bộ lễ phục của tôi, cô không cần hỏi đến”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào chuyện nó là thật”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một câu ngắn gọn, sức mạnh của Vân Giai Kỳ, lại thể hiện rất rõ rệt.
Lễ phục tự cô thiết kế, còn có thể để bản thân mặc đồ giả sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên, cô không thể trước mặt nhiều người như vậy, mà trực tiếp thừa nhận cô chính là nhà thiết kế hàng đầu Ashley thần bí trong lời đồn.
Kế từ khi “lệ Paris” ra mắt, email của cô đã nhanh chóng bị bùng nổ bởi đủ loại email xin được hợp tác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Các tuần lễ thời trang lớn đã mời cô tham gia, các thương hiệu xa xỉ thậm chí còn tuyên bố tổ chức một buổi trình diễn đặc biệt cho cô.
Nhưng cô không quan tâm đến những điều đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thiết kế đối với cô mà nói, bản chất chẳng qua chỉ là một tấm vé để ăn chơi, không phải kinh doanh chính.
Cô không muốn những việc này khiến cô bị mất quá nhiều thời gian.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảnh Nhiên giêu cợt, ‘Dựa vào cái gì, cô mồm mép lanh lảo, nói nó là thật, thì tôi cũng nói bộ trên người tôi mới là thật, cô cứ nhất quyết phải †ìm ra ngọn nguồn sao?”
“Tôi chỉ là tò mò” Vân Giai Kỳ liếc nhìn “lệ Paris trên người cô ta, tao nhã sờ sờ lên cảm, “Mô phỏng khá là giống”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảnh Nhiên lập tức lo lắng, “Cô….. Tại sao cô lại cứ phải khăng khăng cho rằng bộ trên người tôi là đồ giả?”
------
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!