Bạc Tuấn Phong không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, anh đẩy xe đến bên cạnh Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ nói với anh: “Anh cứ đi theo tôi là được”
Cô đi phía trước, Bạc Tuấn Phong liền đi bên cạnh giúp cô đẩy xe.
Vân Giai Kỳ đi đến khu đồ dùng dành cho phòng bếp trước. Cô chọn hai cái nồi cùng với muôi thìa, dao thớt. Cô bận rộn chạy tới chạy lui nhưng chỉ thấy trong xe đẩy nhiều thêm một đống giấy vệ sinh mà không nhìn thấy người Bạc Tuấn Phong đâu.
Cô nhìn quanh bốn phía chợt phát hiện Bạc Tuấn Phong đang đứng ở khu đồ dùng vệ sinh. Dưới ánh nhìn của mọi người, anh đang đứng trước gian hàng bán đồ dùng phụ nữ liếc mắt quét một lượt. Dianna, Cotex, ABC, Sophie… Anh tiện tay cầm một bịch Sophie dùng ban đêm lên xem thử.
Ở quầy chuyên bán đồ dùng phụ nữ vốn đã có rất nhiều nữ giới đứng đó chọn lựa. Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đi đến ai nấy đều xấu hổ tránh xa ba mét, cách mấy gian hàng phía xa yên lặng đánh giá người đàn ông kỳ lạ này. Bình thường có rất ít đàn ông đứng trước quầy hàng này.
Lựa chọn những sản phẩm này đều là nữ giới. Có một bác gái bên cạnh vừa sắp xếp hàng vừa yên lặng đánh giá người đàn ông đang tò mò nhìn đồ dùng vệ sinh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Bạc Tuấn Phong mặc vest đi giày da, hai chân thẳng tắp, đi giày da của một hãng nổi tiếng hoàn toàn không ăn khớp với quầy hàng đồ dùng chuyên dùng cho phụ nữ xung quanh.
Người đàn ông này cũng đẹp trai quá đi! Cao như thế, còn cao hơn cả quầy hàng nữa. Cánh tay to thế kia, bịch băng vệ sinh trong tay anh trái lại trở nên nhỏ nhắn xinh xắn.
Quầy hàng đồ dùng cho nữ bên này đa số đều là nữ giới đến, hiếm khi thấy đàn ông đi lại đó, hơn nữa còn nghiêm túc xem như vậy. Lại nói anh đang xem xét cái gì vậy?
Nhân viên bán hàng đang nghĩ xem có nên đi lên hỏi không nhưng… Khí chất trên người người đàn ông này quá mạnh mẽ, dáng vẻ người sống chớ lại gần. Anh cúi thấp đầu cầm gói băng vệ sinh nhỏ xinh, mày nhíu chặt lại rất chăm chú xem xét.
Mặt Vân Giai Kỳ bỗng đỏ bừng lên. Cô nhìn quanh bốn phía cúi thấp đầu qua đó. Đến bên cạnh Bạc Tuấn Phong cô kéo góc áo anh hỏi: “Anh làm gì vậy hả?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Trong nhà không có cái này”
Anh đi ngang qua thì nhìn thấy nên thuận tay muốn mua một ít về để. So với đa số đàn ông thì anh cũng coi như có chút kinh nghiệm.
Trước kia anh đã từng mua cho Vân Giai Kỳ một lần.
Vân Giai Kỳ đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt. Lúc đó cô đang trong nhà ăn với bạn học đột nhiên ý thức được quần áo áo bị bẩn thế là ngượng ngùng không dám đứng lên.
Đợi đến khi bạn học đều đi hết cô lại vẫn còn ngồi trên ghế chậm chạp không dám đi. Nghĩ tới nghĩ lui cô mới căng da đầu gọi cho anh. Lúc anh chạy đến thì cô đang cứng ngắc ngồi trên ghế, sắc mặt vô cùng ngượng ngùng, có chút tay chân luống cuống.
Cuối cùng vẫn là anh cởi áo vest của mình ra bọc lấy cô ôm cô vào trong ngực.
Lúc cô đến kỳ cứ hơi động một chút vào thứ gì lạnh là sẽ bị đau bụng. Tối hôm đó Bạc Tuấn Phong chăm sóc bên cạnh cô, liên tục không phiền mà xoa bụng dưới của cô, còn dỗ cô ngủ.
Vân Giai Kỳ thấy trong tay anh đang cầm một bịch Sophie liền lập tức giành lấy tiện tay ném vào trong xe, đỏ mặt nói: “Thứ như này tự tôi Sẽ mua”
Phát giác ra cô rõ ràng xấu hổ đỏ bừng mặt Bạc Tuấn Phong hơi cong khóe miệng lên. Rõ ràng là cô đang xấu hổ. Nhưng anh lại thực sự rất thích dáng vẻ khi cô xấu hổ.
Da Vân Giai Kỳ rất trắng, trắng kiểu rất dễ thấy. Anh còn nhớ có một lần thủ đô có tuyết rơi. Cô đứng trong băng tuyết đầy trời khoác áo lông, gương mặt nổi bật trong nền tuyết giống như ngọc sáng long lanh.
Lúc đó cô nhìn thấy anh còn đỏ mặt, đỏ đến tận mang tai là kiểu đỏ hồng khiến người yêu thích vô cùng. Nếu không phải chung quanh có nhiều người thì e là bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ khó lòng kiềm chế được mà hôn lên đó.