Không phải bà không muốn tin Cung Dận.
Thấy Mộng Yến Mi đột nhiên không nói gì nữa, Cung Dận đi tới ôm bà vào lòng, hỏi: “Có ai nói lung tung gì với em phải không? Em còn nghỉ ngờ nhân phẩm của anh sao Hoàng?”
“Anh Dận, em xin lỗi, lúc nãy em có hơi không kiềm chế được… Không có ai nói bậy bạ gì hết, mà là…”
“Mà là cái gì?” Cung Dận nóng nảy: “Em nói rõ ràng mọi chuyện ra xem nào!”
“Hôm nay bé Bắc bị sốt nằm viện, bác sĩ làm kiểm tra máu, phát hiện ra thằng bé là con ruột của Tuấn Phong” Cung Dận nghe xong lập tức như bị sét đánh đứng đờ người tại chỗ.
“Chuyện này… Sao có thể?!” Cung Dận không dám tin hỏi lại: “Sao bé Bắc có thể là con ruột của Tuấn Phong? Nó…”
“Viện trưởng Trần tự mình làm xét nghiệm, cũng chính miệng ông ấy nói với em gen của bé Bắc và Chiến tương xứng rất cao, rất có thể Chiến là cậu của bé Bắc, nói cách khác mẹ ruột của bé Bắc rất có thể là chị em gái của Chiến! Nhưng chúng ta chỉ có hai thằng con trai, lấy đâu ra con gái? Anh Dận, em cũng không muốn nghỉ ngờ anh, nhưng anh nói xem vì sao kết quả xét nghiệm máu của bé Bắc lại ra như vậy!” Mộng Yến Mi tủi thân nhìn ông.
Cung Dận lắc đầu: “Sao anh biết được? Anh chỉ biết một điều đó là bé Bắc là do Kỳ mang về, anh tuyệt đối không làm chuyện gì phản bội em đâu” Nghe Cung Dận nói vậy, Mộng Yến Mi lựa chọn tin tưởng.
Làm vợ chồng nhiều năm như vậy rồi sao bà không hiểu Cung Dận chứ, nếu ông ta đã nói không làm thì chắc chắn là không.
Bây giờ chỉ đành chờ có kết quả xét nghiệm ADN, rồi sau đó điều tra kĩ càng hơn mới được!
Mộng Yến Mi nói: “Không nói tới chuyện này nữa, bây giờ còn chưa có kết quả xét nghiệm, sẽ có một ngày mọi chuyện sáng tỏ thôi! Dận, em tin anh, là bởi vì em yêu anh, hy vọng anh đừng phụ sự tin tưởng của em”
Cung Dận cười: “Sao anh có thể phụ em được chứ?” Ông đau lòng ôm Mộng Yến Mi vào lòng.
Cung Phi thấy cha mẹ đi ra ban công lâu như vậy còn chưa quay lại nên mới đi ra nhìn xem sao, vừa ra tới đã nhìn thấy Cung Dận và Mộng Yến Mi đang ôm nhau, anh lập tức ho hai tiếng: “Khụ khụ.” Mộng Yến Mi nhanh chóng buông Cung Dận ra, bực bội nhìn Cung Phi: “Con ra ban công làm gì thế?”
“Bác sĩ đến kiểm tra phòng”
“Biết rồi” Mộng Yến Mi và Cung Dận từ ban công trở lại phòng bệnh, Lý Phong Tuấn đang đứng trước giường bệnh cầm một xấp báo cáo vừa xem vừa nhíu mày.
Bạc Tuấn Phong và Cung Chiến cũng đứng bên cạnh, sắc mặt rất nghiêm túc. Hai nhìn thấy Lý Phong Tuấn nhíu mày thì biết bệnh của Cung Bắc không lạc quan lắm.
Mộng Yến Mi vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong thì mí mắt giật giật, theo bản năng nhìn nhìn anh sau đó nhìn Cung Bắc.
Không hổ là cha con, khuôn mặt đúng là có nét giống nhau.
Hơn nữa, càng nhìn càng thấy giống.
Bà thở dài trong lòng, huyết thống đúng là một thứ thần kỳ!
Đồng thời cũng âm thầm thề phải đem bí mật này vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng.
Mộng Yến Mi nhìn mặt đoán ý hỏi: “Viện sĩ Lý, tình hình bé Bắc thế nào rồi?” Lý Phong Tuấn ngẩng đầu lên nhìn bà, châm chước một lúc lâu sau mới nặng nề nói: “Tôi nói thế này, hy vọng bà chuẩn bị tâm lý” Mộng Yến Mi vừa nghe vậy đã nhũn hết cả chân.
Bình thường nếu bác sĩ nói câu này có nghĩa là bệnh tình đã chuyển biến nghiêm trọng, hoặc là sắp không qua khỏi rồi.