Chương 1185
Mộ Ngọc My rất tức giận.
Bạc Tuấn Phong không đỡ rượu mà Vinh Thế Vũ cứ luôn đỡ, Vân Giai Kỳ bộ dạng không nhuốm bụi trần, một ly cũng không uống!
vietwriter.vn
“Một ly rượu cũng cần anh phải đỡ cho sao! Không công bắng!”
Vinh Thế Vũ tặc lưỡi, hạ giọng nói với Vân Giai Kỳ: “Cô xem cô ta sốt ruột rồi kia!”
Vân Giai Kỳ bật cười: “Thôi bỏ đi, ly này để tôi uống!”
Cô vừa cầm ly rượu lên, Đoàn Lương Thanh cười nhạo trong lòng.
vietwriter.vn
Vừa nãy, lúc cô ta uống rượu đã bôi tất cả thuốc bột lên các ly rượu.
Thuốc bột này là hôm nay cô ta đặc biệt mang theo.
Đây không phải là vì giúp Mộ Ngọc My một tay sao?
Là bạn thân của Mộ Ngọc My, Đoàn Lương Thanh không ít lần nghe thấy Đoàn Lương Thanh phàn nàn với cô ta Bạc Tuấn Phong mặc dù đã đính hôn với cô ta những chưa bao giờ có hành động thân mật với cô ta cả Cô ta đã đủ chủ động rồi Dù sao cô ta là thiên kim của nhà họ Mộ, nên biết phép tắc, dè dặt, còn chủ động sẽ phản tác dụng.
Vân Giai Kỳ lẩm bẩm nói Vinh Thế Vũ nói: “Không phải cô say thật chứ nếu không thì tối nay cô chỉ có thể cùng tôi vẽ khách sạn thôi”
Vân Giai Kỳ: “Anh..”
“Không đi khách sạn cũng được vậy đến nhà tôi được không?”
“Không cần!”
“Cần chứ!”
Vinh Thế Vũ dường như đang tán tỉnh cô.
Ánh mắt của Bạc Tuấn Phong rơi trên hai người bọn họ, trong chốc lát hai tay đặt trên chân nảm chặt lại.
“Đừng uống nữa.”
Mộ Ngọc My đã sắp đứng không vững, Cô ta vừa tức vừa oan ức chưa kịp ngồi xuống liền cảm thấy bụng khó chịu, biết mình sắp nôn, lập tức bịt miệng lao ra khỏi boong tàu.
Lự trí mách bảo cô ta cho dù bị nôn cũng không thể để mất hình tượng trước mặt Bạc Tuấn Phong được.
Đoàn Lương Thanh lo lắng đứng lên: “Mộ Ngọc My sao thế?”
“Tôi đi xem thế nào.”
Có người đuổi theo ra ngoài.
Vinh Thế Vũ cũng biết Mộ Ngọc My uống không ít, anh ta cũng có chút lo lắng.
‘Suy cho cùng trong trận đấu tối nay, Mộ Ngọc My cũng bị anh ta ép.
cho đủ thảm rồi, đừng thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh ta nói với Vân Giai Kỳ: “Cô ở trong này đợi tôi, tôi đi xem cô ta thế nào, người không có chuyện gì tôi liền quay lại đưa cô về nhà”
Ừ? Vân Giai Kỳ cau mày, tựa vào ghế sô pha, nói: “Tôi đợi anh trở về”
“Được”
Vinh Thế Vũ đứng dậy và bước ra ngoài Không lâu sau khi anh ấy rời đi, Vân Giai Kỳ cảm thấy có chút không thích hợp.