Bầu trời đen như mực, đột nhiên được chiếu sáng bởi ánh đèn của máy bay trực thăng, sáng rực như ban ngày.
Mọi người đều nhìn lên bầu trời, nhìn thấy hai chiếc trực thăng đối diện Trong đó có một chiếc trực thăng in logo Thiên Ngao Hải Vận, khoang trực thăng mở ra, ném một chiếc thang xuống dưới.
“Cứu viện đến rồi!”
Một số người đàn ông trang bị vũ trang dọc theo thang nhảy xuống, vững chắc đứng trên boong tàu rồi đi về phía Bạc Tuấn Phong.
“Bạc gia, chúng tôi hộ tống anh rời khỏi”
“Đi nhanh, không còn thời gian nữa.”
Bạc Tuấn Phong leo lên trực thăng, cửa khoang đóng chặt phát ra tiếng kêu ‘cạch cạch’ Trực thăng cất cánh, cùng lúc này một chiếc trực thăng khác đậu trên sân bay, Kỳ Thiên Nam leo lên tầng tám của boong tàu thì nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đã lên trực thăng đi mất.
“Đáng chết” Kỳ Thiên Nam lạnh lùng chăm chú nhìn.
Anh ta quay người lại, nhìn cả chiếc tàu dụ lịch, đám người tuyệt vọng kêu gào.
“Đem chúng tôi đi với!”
*Đem chúng tôi theo với!”
“Tôi cho anh tiền! Tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần anh dẫn tôi đi, tôi sẽ cho anh một nửa!”
Bạc Tuấn Phong từ trên cao nhìn xuống trơ mắt nhìn chiếc tàu du lịch to lớn từ bên trong nút gãy, tan rã.
Thuốc nổ phát nổ, trực tiếp nổ tung con tàu từ bên trong, đáy thuyền đã nứt ra một lỗ lớn, nước biến liên tục chảy vào trong, cuốn sạch khoang thuyền, phía dưới khoang thuyền đã bị nước biển chôn vùi Rất nhanh trực thăng đã đáp xuống thuyền Thiên Ngao Hải Vận.
Bạc Tuấn Phong vừa bước xuống trực thăng đã có một đám người vây quanh.
“Bạc gial”
“Bạc gia, anh không sao chứ Phong đều là máu.
Bạc Tuấn Phong nhìn xung quanh hỏi: “Người đâu?”
“Bà Bạc đang ở trong phòng của anh, cô ấy…” Không đợi người nọ nói xong, Bạc Tuấn Phong đã chạy về hướng căn phòng.
Anh đến trước cửa, vừa mở cửa ra, tiếng động lớn đã kinh động đến người trong phòng.
Vân Giai Kỳ la lên một tiếng ‘a” bỗng nhiên đứng lên, chưa hết hoảng nhìn về phía cửa.
Nhưng nhìn thấy Bạc Tuấn Phong bước vào phòng đã bị vết máu trên mặt anh làm cho sợ hãi.
“Anh…”
Bạc Tuấn Phong bước nhanh đến trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng.
Một người đàn ông trước nay luôn bình tĩnh, bây giờ giọng nói lại run tẩy.
“Giai Kỳ Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhìn anh chăm chãm, nhìn thấy mái tóc đắm màu rượu đỏ như máu, cô kinh ngạc hỏi: “Chú là…” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạc Tuấn Phong không cho cô cơ hội nói chuyện, một tay đỡ lấy phần gáy của cô, nặng nề hôn xuống.
” Bọn họ nhìn thấy khắp mặt Bạc Tuấn Phong. Môi của người đàn ông này bị gió biển thổi đến lạnh như băng, chặn miệng nhỏ của cô, dường như anh đã dùng hết sức lực đế hôn cô.
Vân Giai Kỳ vội đẩy anh ra, thế nhưng sức của cô yếu như vậy người đàn ông không một chút lay chuyến.
“Chú làm gì vậy?” Cô đánh lên vai anh.
Một đám cấp dưới vội vàng chạy đến cửa nhưng nhìn thấy cảnh trong phòng, tất cả đều che mắt, thuận tay đóng cửa lại.
Vân Giai Kỳ cảm giác bản thân không thể thở được.