Cảnh sát viên bước vào áp giải cô đi về phía phòng thẩm vấn.
Vân Giai Kỳ một ngày không cơm nước gì, bước đi có hơi lảo đảo, cô bị thúc giục đẩy đến trước cửa phòng thẩm vấn, “cạch” một g, cửa sắt khóa chặt, cô bị ép ngồi vào ghế thẩm vấn, nhìn vào còng trên tay mình, vẫn còn cảm thấy có hơi hoảng hốt.
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, mà phía đối diện chiếu tới một ánh sáng lạnh lẽo.
Trong chốc lát cô hơi không mở mắt ra được, theo bản năng đưa tay lên che chắn.
Chiếc còng lạnh lẽo chạm vào gương mặt chưa kịp khô những giọt nước mắt của cô.
Nỗi tuyệt vọng trong lòng cô lại càng trở nên lớn hơn.
Toàn bộ phòng thẩm vấn, ánh sáng lờ mờ, chỉ có duy nhất một ngưồn sáng mạnh chiếu đến làm cô hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ người nào. Tuy nhiên, bởi vì ánh đèn đó mà mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô đều trở nên rõ ràng.
Vụ án cố ý giết người là một vụ án lớn.
Nhất là khi có liên quan đến một nhân vật nổi tiếng của công chúng, nếu lập án thì nhất định phải được điều tra giải quyết càng sớm càng tốt.
“Họ tên?”
“Vân Giai Kỳ”
“Cái gì Vân, cái gì Giai Kỳ?”
Vân Giai Kỳ kiên nhãn đáp: “Vân trong mây trắng, Giai Kỳ trong Tần đầu gặp gỡ “Tuổi tác?”
“Sao vậy? Ngay cả tuổi của mình cũng không nhớ sao?”
Vân Giai Kỳ đáp: “Hai mươi tư tuổi…
“Nghề nghiệp?”
Vân Giai Kỳ đột nhiên không nói lời nào.
Bỗng chốc cô không biết phải trả lời thế nào, chính xác thì nghề nghiệp của mình là gì.
Cô có quá nhiều thân phận, phức tạp nữa là đằng khác, nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn lấy lại sự trong sạch của mình thôi!
“Đồng chí cảnh sát à, tôi thật sự không giết người!”
“Cô không cần phải gấp gáp như vậy, bây giờ cô kể lại đầu đuôi ngọn ngành hành trình trong ngày hôm nay của mình, lúc nào, đang làm gì, nói rõ ràng từng cái một!”
Vân Giai Kỳ gật đầu, hồi lâu sau khiêm nhường nghe lời mà nói: “Buổi sáng sau khi tôi thức dậy…”
“Cô thức dậy lúc mấy giờ?”
“Tôi quên nhìn thời gian. Bởi vì ông nội của Tuấn Phong đang ở bệnh viện nên tôi gấp rút chạy tới đó, vội vã đi ra ngoài.”
“Cô có nhớ lúc ra cửa là mấy giờ không?”
Vân Giai Kỳ lắc đầu đáp: “Nhưng mà, khi tôi đến bệnh viện, thấy thời gian hiển thị ở sảnh bệnh viện là 9 giờ 20 phút”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi đến bệnh viện nhưng không thấy Tuấn Phong, chỉ có Bạc Ngạn Thiên nằm trên giường bệnh và Vân Ngọc Hân ở trong phòng bệnh.”
“Trong phòng bệnh chỉ có ba người các cô sao? Còn những người khác thì sao?”
Vân Giai Kỳ lắc đầu một cái.
Cô mô tả lại một lần tình huống lúc đó.
Hai người cảnh sát vừa nghe vừa ghi chép lại, tuy nhiên khi bọn họ nghe được đến đoạn lúc Vân Giai Kỳ đang gọt táo, chính Vân Ngọc Hân đã nắm lấy tay cô, dùng dao đâm vào người mình, cây bút trong tay bọn họ bất chợt dừng lại.