Mộ Khánh An nhìn Mộ Ngọc My, hỏi: “Ngọc My, việc này, con thấy thế nào?”
“Con…con có hơi xấu hố!”
Mộ Ngọc My miệng nói xấu hổ, thực ra, trong lòng vô cùng đồng ý.
Mặc dù nói cô ta và Bạc Tuấn Phong đã đính hôn nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa có những tiếp xúc quá thân mật.
Cô ta vẫn luôn nghỉ ngờ.
Bạc Tuấn Phong cũng là một người đàn ông bình thường, cô ta cũng nghe Đoàn Lương Thanh nói, đàn ông, ở tuổi này, là lúc sung sức nhất, nhưng Bạc Tuấn Phong kiêng nể tới mức đến một ngón tay của cô ta cũng không thèm động tới Đương nhiên cô ta sẽ nóng lòng rồi.
Bạc Ngạn Thiên muốn p cô ta, cô ta cầu còn chẳng được nữa là.
Mộ Ngọc My nói: “Ở với nhau trước, cũng có cái tốt. Con muốn đón Mạn Nhi tới, để bồi dưỡng tình cảm, sợ sau này con bé sẽ cảm thấy xa lạ với con”
Bạc Ngạn Thiên nghe thấy, hài lòng gật đầu.
Nói thế nào thì Mộ Ngọc My cũng gọi là mẹ kế rồi Có thế cô ta nghĩ muốn bồi dưỡng tình cảm với Mạn Nhi, có được suy nghĩ này, đương nhiên ông cụ Bạc rất cảm động.
Bạc Ngạn Thiên ôm Mạn Nhi bên cạnh ngồi bên cạnh vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Mạn Nhị, từ nay về sau, cô này sẽ là mẹ của con, đến lúc đó, con sẽ sống với cô ta và phải nghe lời, đừng làm cô tức giận, con đã nhớ chưa”
Mạn Nhi đột nhiên mở to mắt Khi nghe Bạc Ngạn Thiên nói rằng sau này cô bé sẽ phải sống với Mộ Ngọc My, cô bé cảm thấy da đầu mình tê dại Vừa nghĩ đến việc Mộ Ngọc My bạo hành mình như thế nào trước đây, cô bé liền cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt trực trào ra.
Mộ Ngọc My nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ, không tình nguyện của Mạn Nhị, sắc mặt liền thay đổi, nhưng vẫn cười gượng gạo: “Mạn Nhi, con không muốn ở cùng mẹ sao?”
Cô ta còn tự nhận mình là “mẹ” chứ!
Mạn Nhí càng quay mặt đi, không trả lời Mộ Ngọc My sắc mặt trở nên cứng ngắc, hai tay siết chặt, ánh mắt đầy hận ý, nhưng có mặt Bạc Ngạn Thiên ở đây, cô ta chỉ có thể nén giận, gượng cười.
Cô ta lập tức di chuyển đến chỗ của Mạn Nhi, cúi đầu xuống, nhìn cô bé, nở nụ cười dịu dàng và tốt bụng: “Mạn Nhi, con không thích mẹ sao?”
Mạn Nhi không thèm trả lời, tiếp tục rúc vào lòng Bạc Ngạn Thiên.
Mặc dù cô bé không có nhiều thân thiết với Bạc Ngạn Thiên, nhưng so với Mộ Ngọc My, Bạc Ngạn Thiên vẫn cho cô bé một chút cảm giác an toàn Mộ Ngọc My nghiến răng, vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười và đưa tay về phía Mạn Nhỉ: “Mạn Nhi, để mẹ ôm con, được không?”
Mạn Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run.
“Mạn Nhi, không được như thế”
Bạc Ngạn Thiên ôm Mạn Nhi đưa cho Mộ Ngọc My: ” Để mẹ ôm con.
một chút. Mẹ rất thích Mạn Nhi.”
Mạn nhỉ bị Bạc Ngạn Thiêm ép vào vòng tay của Mộ Ngọc My, đôi mắt đỏ hoe đầy sợ hãi.
Cô bé nhìn Bạc Ngạn Thiên, trái tim gần như bị bao vây bởi tuyệt vọng!
Mộ Ngọc My ôm Mạn Nhi vào lòng, khi thấy cô bé không dám động đậy, cô ta thầm tự hào về mình.
Một đứa con gái nhỏ như vậy vẫn tương đối dễ xử lý Lần trước cô ta tắm cho Mạn Nhi đã sử dụng một chút thủ đoạn. Tuy räng đứa nhỏ này không thích cô ta, thậm chí còn rất sợ cô ta. Nhưng, khi Bạc Ngạn Thiên đưa nó cho cô ta bế, đứa nhỏ cũng không dám phản kháng.
Lá gan nhỏ, dù gặp chuyện bất bình cũng không dám nói với người khác.
Có thể là do sợ Mộ Ngọc My biết rắng cô bé nói chuyện này với Bạc Ngạn Thiên, cô ta sẽ đánh nó, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Bây giờ, Bạc Ngạn Thiên đấy cô bé cho Mộ Ngọc My, một chút cô bé không dám cử động chút nào, thậm chí còn không dám chảy một chút nước mắt, vì sợ răng Mộ Ngọc My sẽ càng ghét cô bé hơn Mộ Ngọc My nói với Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, Mạn Nhi có vẻ no rồi, con bế cháu đi ngủ trưa ạ”
“Được”