Vân Ngọc Hân thật sự bị hơi thở chết chóc của cô dọa sợ. Vốn cô ta chỉ muốn khiêu khích Vân Giai Kỳ để cô thức thời một chút, mau chóng dẫn theo đứa con hoang kia biến mất khỏi mắt cô ta, đừng nhớ thương Bạc Tuấn Phong nữa. Ai mà ngờ, trong mắt Vân Giai Kỳ này bắn ra tia giết chóc, cứ như thanh kiếm sắc bén đâm thủng cô ta!
“Cứu tôi với!”
Bạc Ngan Thiên nghe thấy tiếng kêu cứu của Vân Ngọc Hân, phá cửa mà vào, nhìn thấy một màn này thì cực kỳ hoảng sợ: “Dừng tay!”
Bạc Tuấn Phong cũng bước vào, anh thấy Vân Giai Kỳ bóp chặt lấy cổ Vân Ngọc Hân, sắc mặt biến đổi: “Giai Kỳ..”
“Vân Ngọc Hân! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám động vào một sợi tóc nào của Mạn Nhi..”
“Dừng tay! Tôi bảo cô dừng tay lại, cô có nghe thấy không hả!”
Bạc Ngan Thiên giận tới mức gõ gậy batoong, thấy Vân Giai Kỳ không nghe lọt nửa câu cảnh cáo của ông ta thì giận tới mức giơ batoong lên ném về phía cô!
Mạn Nhi trốn ở một bên vẫn luôn không dám lên tiếng bị dọa sợ mà hét lên, liều mạng nhào về phía Vân Giai Kỳ! Cô bé không cho phép bất kỳ ai tổn thương mẹ mình!
Bạc Tuấn Phong đã không ngăn kịp nữa. Anh chợt vụt về phía Vân Giai Kỳ, vươn tay ra bảo vệ cô vào trong lòng.
“Cạch” một tiếng… Gậy ba toong làm bằng gỗ đỏ phát ra tiếng gãy.
Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy dáng người cao lớn của Bạc Tuấn Phong không nhúc nhích, cho dù một gậy nặng như thế rơi vào trên lưng anh, anh cũng chẳng phản ứng chút nào.
Bạc Tuấn Phong yên lặng kề sát, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía Bạc Ngan Thiên, ngạo mạn giương cao cằm, mắt hơi híp lại: “Ai dám động vào cô ấy?”
Gậy batoong “Cạch” một tiếng đập xuống đất.
Vân Giai Kỳ nheo mắt, hỏi ngược lại: “Tại sao cô phải hại con bé? Vân Ngọc Hân, bởi vì Mạn Nhi là..”
Lời của cô hơi ngừng lại…
Với bản lĩnh của Bạc Ngan Thiên, nếu để ông ta biết Mạn Nhi là máu mủ của Bạc Tuấn Phong, chắc chẳn sẽ đòi quyền nuôi dưỡng Mạn Nhi với cô. Mặc dù cô không sợ Bạc Vân, nhưng cũng không muốn chọc vào đống rắc rối này.
‘Vân Ngọc Hân biết cô không dám nói, trong lòng lại càng đắc ý!
Bạc Ngan Thiên cười lạnh: “Tống Mạn Nhi làm sao? Nó là đứa con hoang của cô với thằng nhóc nhà họ Tống đó, liên quan gì tới Ngọc Hân? Hơn nữa, Vũ Minh là máu mủ của con bé, sao con bé có thể làm tổn thương Vũ Minh dù chỉ là một sợi tóc được?”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ trắng bệch ra, không nói thêm gì nữa!
Vân Ngọc Hân nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, vẻ mặt nhợt nhạt nói: “Anh Tuấn Phong, em muốn ở lại đây chăm sóc Vũ Minh, có được không? Vũ Minh là ruột già của em, sao anh lại có thể đuổi em đi, để người đàn bà khác ở lại chăm sóc thằng bé?”
“Vũ Minh là con trai tôi! Là tôi mang thai mười tháng sinh thằng bé! Dựa vào cái gì mà tôi không thể nhận? Tôi không có tư cách, chẳng lẽ cô có tư cách ư? Cứ cho là trong cơ thể nó chảy dòng máu của cô, nhưng đứa con trai này, tôi đã nhận định rồi!”
‘Vân Ngọc Hân khóc nói: “Cô muốn giành con trai với tôi ư? Nếu cô muốn có con trai thì cô với Tống Hạo Hiên sinh một đứa đi! Cô đừng có cướp con trai của tôi với anh Tuấn Phong! Vũ Minh là máu mủ của tôi với anh Tuấn Phong, sao cô lại nhận con trai tôi hả?”
“Đủ Ánh mắt Bạc Tuấn Phong như đóng băng đâm vào mặt Vân Ngọc Hân: “Không cần tôi phải bảo cô cút chứ?”
Vân Ngọc Hân bị ánh mắt anh dọa sợ lùi về sau, không dám nói câu nào.
Bạc Ngan Thiên bảo vệ cô ta: “Là ông gọi con bé cùng đi! Cháu bảo ai cút? Cháu bảo con bé cút cũng đồng nghĩa với việc đang bảo ông cút đi đấy!”
Mày kiếm của Bạc Tuấn Phong nhướng lên, thấy Bạc Ngan Thiên bảo vệ Vân Ngọc Hân tới mức này, cũng hoàn toàn bị chọc giận.
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé, lạnh lùng nói: “Vậy ông cùng với cô ta đi”
Không khí trong phút chốc trở nên im ắng.
Một lúc lâu sau Bạc Ngan Thiên mới phản ứng lại rằng Bạc Tuấn Phong dám bảo ông ta cút, cơ mặt đều run lên: “Cháu… Nói cái gì cơ?”
“Tôi bảo ông, cút!” Bạc Tuấn Phong vừa dứt lời thì bước tới trước mặt Bạc Ngan Thiên và Vân Ngọc Hân, thân hình cao lớn như núi chắn trước mặt bọn họ.