Mục lục
Truyện Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chương 26:



Bạc Tuấn Phong mới đi tới vườn hoa, thì nghe thấy giọng nói non nớt, đang hát một bài hát thiếu nhỉ Anh theo tiếng nhìn lại, thì thấy Mạn Nhi đang.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






võ quả bóng cao su Tay cô bé rất nhỏ, bởi vậy có đôi khi không thành công, có đôi khi quả bóng cao su điên cuồng lăn trên đất, cô bé bước hai chân nhỏ, chạy tới chỗ quả bóng cao su rơi xuống, khom lưng nhặt quả bóng cao su lên, ôm vào trong ngực, lại quay về chỗ cũ võ lấy nó.



Bạc Vũ Minh chịu trách nhiệm đếm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mạn Nhỉ rất thích vỗ bóng cao su, vỗ càng nhiều, cô bé càng cảm thấy đạt được thành tựu.



Cô bé đang vỗ hăng say, nhạc thiếu nhỉ mới hát mấy câu, bỗng nhiên quả bóng cao su bị cô bé đánh bay, bay tới chân Bạc Tuấn Phong, Bạc Tuấn Phong khom lưng muốn nhặt.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Đừng chạy, đừng chạy…”




Mạn Nhi vội vàng đuổi theo quả bóng cao su.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bước chân sốt ruột, vậy mà ngã xuống đất “Hu hu..”



Mạn Nhi có chút sững sờ, đặt mông ngã ngồi dưới đất.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Động tác nhặt quả bóng của Bạc Tuấn Phong dừng một lát, Bạc Vũ Minh ở bên cạnh còn tưởng một giây sau, bánh bao nhỏ này sẽ khóc vì đau.



Nhưng mà Mạn Nhi không khóc.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cô bé ngơ ngác ngồi tại chỗ rất lâu, đợi cuối cùng kịp phản ứng, cô bé chậm rãi đứng dậy, còn phủi sạch sẽ bụi đất trên người, đi về phía anh.



Mãi đến khi đi tới trước mặt anh, Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn anh, vươn tay ra theo bản năng, nằm lấy quả bóng cao su.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Không biết vì sao, Bạc Tuấn Phong sinh ra tâm tư muốn đùa giỡn cô bé, hơi giơ quả bóng cao su lên cao.



Cho dù Mạn Nhi kiêng chân lên thế nào, cũng không thể với tới quả bóng cao su, có chút tức giận hừ một tiếng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chú này thật xấu!



Bạc Tuấn Phong chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô bé.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bây giờ cô bé cũng không né tránh, cũng không còn sợ anh như trước nữa, chỉ nghiêng người đi, giống như chẳng muốn để ý tới anh.



Bởi vì tức giận, gương mặt cô bé giống như phồng lên, khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay, nhẹ nhàng chọc một cái.







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bạc Tuấn Phong giơ tay lên, dùng đầu ngón †ay nhẹ nhàng chạm mặt cô bé.



Đôi má đứa bé này mũm mĩm mềm mại, xúc cảm thật tốt.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đầu ngón tay truyền tới nhiệt độ, vô cùng ấm áp.



Trên gương mặt lạnh như băng của Bạc Tuấn Phong, cuối cùng cũng hiện lên chút dịu dàng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Anh tiện tay xoay quả bóng trên đầu ngón tay, vừa xoay, quả bóng cao su lập tức nhanh chóng xoay tròn trên đầu ngón tay anh.



Lần này hấp dẫn sự chú ý của Mạn Nhi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cô dời mắt nhìn về phía anh, cảm thấy anh giống như có pháp thuật, trong đôi mắt lộ ra chút bất ngờ và kinh ngạc.



Quả bóng cao su nhanh chóng xoay tròn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mạn Nhi đã nhìn tới mức say mệ, lực chú ý đều bị hấp dẫn Bạc Vũ Minh đi tới, Bạc Tuấn Phong chuyển quả bóng cho cậu bé, bánh bao nhỏ ôm vào lòng “Có đói bụng không?” Bạc Tuấn Phong hỏi.



Bạc Vũ Minh lắc đầu, hỏi Mạn Nhi: “Cậu đói không?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Không đói, Mạn Nhi không đói bụng”



Lúc chiều, Bạc Vũ Minh đã cho cô bé ăn rất nhiều đồ ngọt, bây giờ bụng cô bé còn chưa đói “Cậu chủ”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bồng nhiên người giúp việc đi tới vườn hoa, cung kính nói với anh: “Ông Vân và bà Vân tới.”



Bạc Tuấn Phong đứng dậy, nhìn về phía người giúp việc: “Bọn họ tới làm gì?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Cô Vân cũng đến đây, ông cụ mời anh qua đó: Bạc Tuấn Phong nói với Bạc Vũ Minh: “Hai đứa chơi trước đi”



“Dạ” Bạc Vũ muốn chơi cái gì “Nhà cậu thật to nha” Mạn Nhi cười nói với Bạc Vũ Minh: “Chúng ta chơi trốn tìm, có được không?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Ừm” Tất nhiên là Bạc Vũ Minh ngoan ngoãn phục tùng với cô bé, nắm tay cô bé đi chơi trốn tìm Bạc Tuấn Phong đi tới phòng khách, thì thấy Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh đang ở phòng khách ‘Vân Ngọc Hân thì dán sát bên ông cụ Bạc, vành mắt đỏ ứng, nghiễm nhiên là vô cùng ấm ức.



linh nói với Mạn Nhí: “Mạn Nhi





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








------

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK