Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 66:
Vân Ngọc Hân cũng bênh vực nói: “Cảnh Nhiên, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cô cứ việt nói cho cô ta biết là được rồi, bộ lễ phục trên người cô rốt cuộc là từ đâu ra, đế tránh cô ta cứ hỏi mãi không thôi, chuyện này lại cứ dây dưa mãi như vậy, không phải là hàng giả cũng sẽ thành hàng giả mất”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cảnh Nhiên lén liếc xéo Vân Ngọc Hân Cô ta đây là thấy mình còn chưa đủ nước sôi lửa bỏng, nên dội thêm một nồi nước sôi lên đầu mình sao!
Cảnh Nhiên cười nói với Vân Ngọc Hân: “Tôi cũng muốn chứng minh bộ trên người tôi là thật. Tôi và Ashley có mối quan hệ cá nhân thân thiết. Thực ra, bộ lễ phục này, không phải là thuộc về tôi, cô ấy chỉ là thấy dáng người tôi không tồi, hợp với bộ lễ phục này, vì vậy, mới tạm thời trao bộ lễ phục này cho tôi, ở trong buổi tiệc rượu này phát sáng mà thôi. Bây giờ, làm sao tôi có thể chứng minh bộ lễ phục trên người tôi là thật đây2Còn cô ta thì có thể lấy gì ra để làm bảng chứng, bộ trên người cô ta là thật chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai bên cứ giãng co qua lại như vậy Xung quanh càng thêm thảo luận sôi nổi.
“Cái này thì khó xử quá! Bộ lễ phục hai người mặc giống hệt nhau, làm sao có thể phân biệt cái này là thật cái nào là giả?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng rồi, Ashley công khai bản thảo thiết kế của ‘lệ Paris, nếu như có người ý muốn dựa vào bản thiết kế ấy để mô phỏng ra một bộ giống y hệt, e rằng đến của Ashley, cũng không phân biệt ra được!”
“Tôi cảm thấy, chắc chắn bộ trên người Cảnh Nhiên là thật! Có lẽ, Ashley muốn mở cửa thị trường thời trang ở trong nước, cho nên…muốn mượn danh tiếng của Cảnh Nhiên”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không nói cái khác, địa vị lớn như vậy, lễ phục mà mặc giả, thì mất mặt tới nhường nào.”
€ó một giọng nói đột nhiên phát ra từ đám đông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi nghĩ bộ trên người của Cảnh Nhiên có thể không phải là thật! Phải biết rằng bộ lễ phục này, đến cả vương phi Celtic cũng muốn có được, Ashley còn không nế mặt vương phi Celtic, còn nể mặt Cảnh Nhiên sao?”
“Đúng vậy! Thể diện của Cảnh Nhiên có thể lớn hơn vương phi Celtic sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Vẻ mặt của Cảnh Nhiên khi nghe những lời bình luận này, lập tức tối đem lại.
Vân Giai Kỳ nhìn Cảnh Nhiên, tao nhã cười “Ai nói, tôi không thế chứng minh bộ người tôi là hàng thật? Thứ đắt giá nhất trên chiếc váy này chính là nghệ thuật thêu trên đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nó là công sức của những bậc thầy thêu hàng đầu Châu Âu, thêu máy không thể sao chép được”
Cảnh Nhiên liền cười, như không hề sợ cô, “Làm sao cô chứng minh được bộ váy này trên người tôi là do máy thêu?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Giai Kỳ đôi môi đỏ mọng khẽ mở, còn chưa kịp nói, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói lớn.
“Tôi có thể chứng minh điều đó!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người lập tức theo nhìn theo, liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, duyên dáng, chậm rãi đi ra khỏi đám đông.
Đây là một người phụ nữ Pháp, nhìn gương mặt, có lẽ tuổi tác cũng không còn trẻ, nhưng vẫn giữ được phong thái quý phái, với mái tóc trắng cuộn tròn, cách nói chuyện vô cùng chuẩn mực”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thêu phần eo cảu lệ Paris, là công sức của người bạn tốt của tôi Emily làm ra, cô ấy là bậc thầy hàng đầu về thêu ren và thêu rút sợi ở Châu Âu. Nếu như là do cô ấy chính tay thêu, vậy thì không có chuyện tôi không nhận ra được?”
Rất nhanh đã có người nhận ra bà ấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Là bà ấy…”
“Tổng giám đốc thiết kế Givenchy, Mira Raphaell”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bà ấy là một nhân vật nổi tiếng trong ngành công nghiệp thời trang! Không ngờ rằng bà ấy sẽ có mặt ở đây tối nay”
Mira Raphael chính là là một huyền thoại trong giới thời trang.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà ấy phụ trách chính trong các show thời trang, nơi quy tụ dàn siêu mẫu và được vô số người nổi tiếng săn đón.
Tất nhiên, đến nay đã hơn 50 tuổi, nhưng trong giới thời trang, cái tên này đại diện cho địa vị xưa nay chưa từng có ai làm được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà ấy bước đến chỗ Cảnh Nhiên, nhìn từ trên xuống dưới, nói với cô ta: “Họa tiết thêu trên thắt lưng của ‘lệ Paris’ sử dụng kết hợp thuê rút sợi và tua rua, nghệ thuật khóa trái của châu Âu. Sự khéo léo ngược và mức độ cầu kỳ, máy thuê khó có thể bắt chước được muốn biết thật hay giả, nếu không ngại thì để tôi xem qua một chút”
‘Vừa nhìn thấy Mira, Cảnh Nhiên mặt đã tái mết!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ra mắt nhiều năm như vậy, ngưồn lực trong giới thời trang của Cảnh Nhiên vẫn luôn không được tốt.
Cô ta luôn muốn được tham gia vào giới thời trang. Trong tuần lễ thời trang, cô ta dùng đủ mọi cách, chỉ vì muốn muốn được chụp một bức ảnh với Mira Raphael
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!