Bạc Tuấn Phong năm lấy hàm dưới nhẫn mịn của cô, ép cô nhìn thẳng vào anh: “Em có thế tủy tiện với bất cứ ai sao?.
Trong lòng Vân Giai Kỳ đột nhiên có chút nhục nhã, liền trừng mắt nhìn anh.
vietwriter.vn
Tùy tiện với bất cứ ai?
“Có thể là anh, có thể là Bạc Tiêu Dương, cũng có thể là tên đàn ông.
khác” Bạc Tuấn Phong nói: “Hay chỉ cần là đàn ông, thì đều có thể?.
Anh vậy mà lại nghĩ cô như vậy!
vietwriter.vn
“Ý của anh là, nói tôi là loại ai cũng có thế làm chồng’ phải không….
Vân Giai Kỳ cần chặt môi Cô trước giờ luôn là một người kiên cường cứng rần, nhưng câu nói này của Bạc Tuấn Phong đã dễ dàng đập tan ý chí của cô lúc này.
Hốc mắt Vân Giai Kỳ đỏ lên, vừa chua vừa chát, dù cho cô đã dùng hết sức nằm chặt tay khiến móng đâm vào lòng bàn tay, nhiều lần tự nhủ phải nhẫn nhịn, nhưng từ hốc mắt nước mắt của cô vẫn không ngừng tuôn rơi “Thì ra, anh lại nghĩ về tôi như vậ) Cô nhìn Bạc Tuấn Phong, càng nhìn càng thất vọng, đột nhiên buột miệng nói: “Điều hối hận nhất trong đời tôi chính là gặp anh, nếu như có cơ hội được lựa chọn thêm một lần nữa, tôi sẽ không muốn gặp anh nữa.
Cô vừa nói, đôi vai nhỏ bé vừa run rẩy.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, trái tim anh đột nhiên đau nhói Không biết vì sao, nước mắt của cô lại luôn chạm đến được nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh.
Anh thừa nhận, rằng anh để ý.
Anh để ý chuyện cô là bạn khác giới của Bạc Tiêu Dương, anh đế ý chuyện cô và Bạc Tiêu Dương thân thiết với nhau như thế nào.
“Buông tôi ra..” Vân Giai Kỳ đột nhiên đấy mạnh anh một cái, nhưng anh vẫn cứ như vậy bất động không di chuyển.
Cô liền thẹn quá hóa giận, vừa đấy vừa đấm vừa đánh vào người anh “Buông tôi ra! Bạc Tuấn Phong! Anh mau buông tôi ra, tôi ghét anh, tôi ghét anh nhất! Anh đừng động vào tôi! Tôi vẫn cảm thấy anh rất bẩn!.
Mặc kệ cho cô có đẩy như thế nào, anh ngược lại giống như một bức tường thành đứng im đó bất động ‘Vân Giai Kỳ khóc như đứa trẻ, nức nở nó Bạc Tuấn Phong! Tôi ghét anh, anh có thế đừng bắt nạt tôi nữa được không….
Bạc Tuấn Phong ánh mắt hơi thay đổi.
Hai cánh tay Vân Giai Kỳ yếu ớt buông xuống, cúi thấp đầu, nước mắt như những viên kim cương đút đoạn không ngừng rơi xuống.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Có người gõ cửa.
“Giai Kỳ?” Là giọng của Bạc Tiêu Dương.
“Bạc Tuấn Phong theo bản năng ôm cô vào lòng, lạnh lùng nói: “Không được khóc.
Vân Giai Kỳ cũng nghe thấy tiếng của Bạc Tiêu Dương, nhất thời trở nên lúng túng, phân vân không biết có nên đáp lại hay không.
“Giai Kỳ, tôi vào nhé?” Bạc Tiêu Dương chăn chờ vài giây, sau đó bèn mở cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn.
Cậu ta ấn công tắc đèn, lúc này mới nhận ra, điện trong phòng thay đồ bị đứt cầu giao rồi “Giai Kỳ?.
Bạc Tiêu Dương nhìn xung quanh, nhưng lại không hề thấy một bóng người nào.
‘Vân Giai Kỳ sửng sốt, đang định lên tiếng thì giây tiếp theo Bạc Tuấn Phong đã cúi người hôn lên môi cô, tước bỏ mọi quyền lợi của cô.