Chỉ với một câu nói, lúc này người đàn ông mới chịu thu tay lại Mỗi tay ông ta xách một đứa, ném hai đứa bé vào lại chuồng chó.
Cung Bắc xụi lơ ở trong góc, ho khan không ngớt, bị Mạn Nhi bò đến bên cạnh cậu bé, nắm chặt lấy tay cậu bé.
“Thẳng nhóc đáng ghét! Mày phải cảm ơn em gái mày, nếu nó không thay mày xin tha thì đêm nay mày đã phải chết ở đây rồi!”
Cung Bắc giơ tay lên, dù yếu ớt nhưng trong ánh mắt không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên như lúc trước nữa mà lộ ra vẻ chán ghét cùng cực.
“Mày dám nhìn tao bằng cái ánh mắt này hả?” Người đàn ông nghiến răng tức giận: “Tao thấy mày hoàn toàn không biết chữ “sợ’ viết như thế nào rồi!”
“Một chữ bạch bên cạnh bộ tâm đứng, tôi biết viết”
Người đàn ông lại chán nản sờ sờ mũi: “Mày lại không biết điều nữa rồi!”
“Tôi sợ hãi thì có ích gì không? Ông có ý đồ gì với tôi? Không phải ông muốn tôi sợ ông, sau đó gọi dạ bảo vâng van xin ông tha mạng, ông chẳng qua là chỉ muốn tiền thôi. Mấy câu van xin của tôi, có thể khiến các người thả chúng tôi ra sao? Nhưng mà, tôi khuyên các người nên sớm thả tôi và em gái tôi ra nếu không đợi đến khi cha đến… Khụ khụ khụ..”
“Mày đã như thế này rồi mà còn dám nhanh mồm nhanh miệng với tao hả!”
Người đàn ông làm bộ như lại muốn tiến thêm một bước.
Mạn Nhi ôm chặt lấy Cung Bắc, run lẩy bẩy.
Người đàn ông nói: “Tao biết tụi bây là ai! Một đứa là con gái của Bạc Tuấn Phong, một đứa là con trai của Cung Chiến, hai người đều là kẻ tai to mặt lớn, lấy tay che trời ở thủ đô. Nếu tao đã dám trói tụi bây, thì nghĩa là hoàn toàn không có đường quay đầu lại! Cùng lắm thì lấy mạng đổi mạng!”
Dù sao thì ông ta cũng không còn gì để mất nữa!
Nếu như đợt này thành công, ông ta sẽ cầm hết số tiền này chạy ra nước ngoài trốn, số tiền này cũng đủ để cho ông ta sống ung dung tự tại suốt phần đời còn lại.
Những kẻ liều mạng như ông ta, vốn không biết sợ trời sợ đất là gì!
Cả người Mạn Nhi đều đang run lên, chỉ có Cung Bắc vẫn rất bình tĩnh nhìn chảm chẳm bọn họ, trong ánh mắt đó xen lẫn sự thương hại, khinh thường và cả sự khinh bỉ.
Nó giống như muốn xuyên thấu tận xương tủy của ông ta.
Nhưng trong lòng Cung Bắc cũng biết rất rõ, một khi rơi vào trong tay của những kẻ liều mạng như thế này, bọn họ muốn rời khỏi đây bình an vô sự thì còn khó hơn đi lên trời.
Chuyện đến nước này, không nên chọc tức ông ta quá mức, phải dừng lại đúng lúc.
Cung Bắc nhắm mắt lại, cậu bé cố gắng gượng dồn nén vị tanh ngọt nơi cố họng xuống, sau đó lại yên lặng không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt khó tin Ông ta đứng dậy, khóa kỹ cửa lồng rồi bước ra ngoài cửa.
Mới vừa kéo rèm cửa cuốn xuống, người đàn ông quay đầu lại đã thấy Vân Ngọc Hân đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông đánh hai đứa nhỏ đó à?”
“Thì sao? Đau lòng à? Cũng đâu phải là con của cô”
“Ông đừng có mà đánh tụi nó đến chết đó” Văn Ngọc Hân hừ lạnh: “Trong vòng hai ngày phải giải quyết xong chuyện này, hoặc là xử lý Vân Giai Kỳ, hoặc là xử lý hai đứa nhỏ này”
“Cô điên rồi à?“ Người đàn ông nói: “Hai đứa nhỏ này rất có giá trị đấy!”
“Chắc ông sẽ không quên tôi gọi các ông đến đây là để làm gì rồi đó chứ!”
‘Vân Ngọc Hân nói: “Không phải là ông muốn đem hai đứa nhỏ này đi tống tiền Vân Giai Kỳ đó chứ?”
“Người mẹ đó nhìn rất giống người có tiền! Tôi hơi dao động”
“Cô ta lấy tiền ở đâu ra? Cô ta chỉ lừa ông thôi!”
Chương 1009
“Cho dù cô ta có tiền hay không thì tôi cũng chỉ nhận tiền chứ không nhận người!” Người đàn ông nói: “Không phải cô ta là tình nhân nhỏ của Bạc Tuấn Phong sao? Chỉ cần cô ta mở miệng ra thì không phải sẽ dễ dàng có được.
mười mấy tỷ sao? Nhà họ Bạc có tiền như vậy, con số nhà họ Bạc có thể cho.
tôi không phải con số mà cô có thể cho được!”
‘Vân Ngọc Hân thẹn quá hóa giận nói: “Ông đừng lâm tưởng! Tôi cho ông bảy nghìn tỷ, thì ông có thế lấy được ngay vàng thật bạc thật! Cho dù Bạc Tuấn Phong có cho ông mười mấy tỷ đi nữa thì ông có dám nhận lấy không, có lấy được không? Ông có còn mạng để mà lấy không? Nếu chuyện này mà kéo dài thì chúng ta có còn cơ hội để chạy trốn nữa không? Tôi thấy ông đã hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của nhà họ Bạc rồi, ông lấy cái gì ra để mà đấu với Bạc Tuấn Phong!”
“Hai Con của cậu ta còn đang ở trong tay tôi, sợ cái gì! Hơn nữa tôi đã liên lạc xong xuôi từ lâu rồi, đến lúc đó lấy được tiền thì tôi có rất nhiều cơ hội để chạy thoát thân! Còn cô! Nếu tâm trạng của tôi tốt, tôi có thể sẽ mang cô theo cùng”
Ngừng một chút, người đàn ông vỗ nhẹ lên gương mặt của cô ta: “Không ột siêu sao như Vân Ngọc Hân đây lại vì một người đàn ông mà như sỉ g, làm cô chủ của nhà họ Vân thì không muốn, bài tốt như vậy mà cô đánh nát bét, thật là khiến tôi được mở mang tầm mắt!
Vân Ngọc Hân hung tợn nói: “Tôi đi tới nông nỗi ngày hôm nay cũng là do bị ép buộc thôi! Tôi đã không còn đường để quay đầu lại nữa rồi!”
“Biết là cô đã không còn đường để quay đầu lại nữa, vậy căm mười mấy tỷ cùng anh đây ra nước ngoài hưởng thụ không phải tốt sao? Mười mấy nghìn tỷ còn tốt hơn bảy nghìn tỷ của cô, cầm tới để đuổi ăn mày à?”
‘Vân Ngọc Hân nói: “Ông muốn tôi còn phải cảnh cáo ông bao nhiêu lần nữa? Ông muốn lấy được tiền từ Bạc Tuấn Phong hả, đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Cô đang dạy tôi cách làm việc đó hả! Cô là cái thá gì mà dám ra vẻ ta đây với tôi?” Người đàn ông tức giận nhưng ngược lại chỉ mỉm cười, không nhịn được mà đá văng cô ta một cái.
‘Vân Ngọc Hân bị đạp sang một bên, nhìn thấy người đàn ông đang nghênh ngang leo lên chiếc xe van tồi tàn.
‘Vân Ngọc Hân quay đầu lại nhìn vào rèm cửa cuốn, siết chặt tay lại thành quả đấm, chuyện tốt lúc đầu cô ta tính toán lại bị người đàn ông này quấy rối!
Nhưng cô ta không thể bỏ ra nhiều tiền hơn nữa.
Bảy nghìn tỷ đã là toàn bộ tài sản của cô ta rồi.
Cô ta biết là mình chạy trời không khỏi nắng nên dứt khoát không ngại mà cá chết lưới rách, cô ta xong đời rồi thì Vân Giai Kỷ cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể sống tốt hơn cô ta.
Nhưng người đàn ông này thấy tiền là mắt lại sáng lên, Vân Giai Kỳ hứa sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ông ta nên đã khiến ông ta hoàn toàn động lòng.
Nhưng.
Chưa chắc Vân Giai Kỳ sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Những lời nói đó của cô ta chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi!
‘Vân Ngọc Hân lên xe nói với người đàn ông: “Chuyện này không thể kéo dài nữa, trừ khi trong vòng hai ngày tới Vân Giai Kỳ chuẩn bị xong số tiền mà ông muốn, còn nếu không, chúng ta phải nhanh chóng ra tay thôi!”
Người đàn ông xua tay, không kiên nhẫn nghe cô ta nói nhảm được nữa: “Biết rồi! Tôi sẽ có chừng mực!”
Trong nhà kho.
Xung quanh không một bóng người.
Cuối cùng Mạn Nhi cũng bật khóc thút thít.
Cô bé xót xa nhìn vết thương trên người Cung Bắc, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm lên vết thương của cậu bé, nhưng bàn tay lại dính đầy máu.
Cung Bắc nắm lấy tay cô bé, yếu ớt nói: : . Đau.
Chương 1010
*Xin lỗi anh.. Mạn Nhi rút tay lại ngay.
Cung Bắc dịu dàng nhìn cô bé: “Bé ngốc, sao lại… sao em lại nói xin lỗi, là do anh bảo vệ em không tốt”
“Hu hu hị được: “Em sợ.
Tiếng khóc của Mạn Nhi càng lúc càng không thể ngừng lại Cô bé sợ rằng hai người họ sẽ chết ở đây.
Cung Bắc xoa xoa tóc trên trán cô bé, hốc mắt cũng hơi ửng đỏ: “Đừng sợ có được không… cho dù chúng ta có chết ở đây đi nữa thì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em…
Mạn Nhi ấp úng nói: ‘Em nhớ nhà Trước mắt hiện lên vẻ mặt tươi cười ấm áp của Bạc Vũ Minh và Vân Giai Kỳ, Mạn Nhi đột nhiên cảm thấy nhớ nhà.
Cung Bắc nhất thời nghẹn ngào: “Anh… Anh cũng nhớ nhà…”
Cậu bé cũng sợ.
Cậu bé bảng tuổi Mạn Nhi.
Cậu bé còn nhỏ như vậy sao lại không sợ được chứ.
Nhưng từ nhỏ Cung Chiến đã nói với cậu bé rằng sau này cậu bé sẽ là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, là một người đàn ông thì không thể dễ dàng sợ hãi được.
Vừa rồi vẫn còn cố gắng chịu đựng, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Mạn Nhi sợ hãi như vậy, cậu bé cũng bắt đầu thấy sợ.
Hai đứa nhỏ ôm chặt lấy nhau, trong lòng bị nỗi tuyệt vọng vô bờ bến bao vây.
Bệnh viện.
Bạc Tiêu Dương dừng xe ở khu nội trú.
Vân Giai Kỳ bế Vũ Minh đi đến tầng trệt, Bạc Tuấn Phong đã được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ nói anh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Bạc Ngạn Thiên trông coi anh cả một ngày, nhưng chờ mãi mà vẫn chưa thấy Bạc Tuấn Phong mở mắt nên đã đi về.
Bạc Thúy Quỳnh, Cung Chiến và Mộng Yến Mi đều đang ở trong phòng bệnh.
Vân Giai Kỳ vừa mới đẩy cửa phòng bệnh ra, vài người đã nhìn về phía cô, sắc mặt của Bạc Thúy Quỳnh không vui, chỉ làm như không nhìn thấy Mộng Yến Mi đứng lên: “Con tới đây làm gì? Sao con không ở nhà chăm sóc tốt cho Tiểu Bắc đi, chạy tới đây làm gì?”
Vân Giai Kỳ há miệng, mặc dù cô không muốn cho Mộng Yến Mi biết chuyện này, sợ Mộng Yến Mi sẽ mất bình tĩnh mà làm khó dễ cô, nhưng Mộng ‘Yến Mi có quyền được biết chuyện Tiểu Bắc đã xảy ra chuyện.
Cô cũng không muốn giấu giếm.
Vân Giai Kỳ nói: “Tiếu Bắc… đã xảy ra chuyện rồi”
‘Vẻ mặt của Mộng Yến Mi ngay lập tức cứng đờ.
Một lúc lâu sau, bà ta mới đứng phát dậy, đi tới trước mặt cô: “Cô nói cái gì”
Cung Chiến cũng nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ nói: “Tiểu Bắc với Mạn Nhi… bị bắt cóc rồi”
Mộng Yến Mi lại bàng hoàng thêm lần nữa.
Cung Chiến là người đầu tiên kịp phản ứng lại, bước đến trước mặt cô: “Cô nói cái gì?”
Mộng Yến Mi cũng lấy lại tinh thần, đột nhiên nhào tới, ngay lập tức túm lấy tóc Vân Giai Kỳ, đè cô lên tường: “Cô nói cái gì hả? Tiểu Bắc bị bắt cóc? Sao cô lại có thể dùng cái giọng điệu bình tĩnh như vậy để nói chuyện này? Cô đang nghiêm túc sao?”
‘Vân Giai Kỳ nhìn thấy Mộng Yến Mi sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng lên, nói “Là thật…”