Vân Giai Kỳ đi một đôi giày cao gót bảy phân, hơn nữa cô vốn đã cao hơn Lâm Thanh Thủy một khúc, vì vậy lúc đi đến trước mặt cô ấy, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng thốt ra từng từ một: “Cô nói lại một lần những gì cô nói lúc nãy.”
Lâm Thanh Thủy lo lắng nuốt nước bọt, nắm chặt nắm đất , bỗng nhiên ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Vân Giai Kỳ thì thào nói: “Cô Vân, xin cô hãy tự trọng!”
“Bốp!”
Vân Giai Kỳ cho cô ấy một bạt tai.
Mặt Lâm Thanh Thủy lập tức bị tát nghiêng qua một bên, cô ấy ôm mặt, khó có thể tin được nhìn Vân Giai Kỳ, hốc mắt rưng rưng nước.
Trong nhất thời mọi người đều bị một màn này làm kinh ngạc đến ngây người.
Vân Giai Kỳ…
Đã đánh người của Bạc Tuấn Phong!
Lâm Thanh Thủy đột nhiên cảm thấy nhục nhã, cả người run lên.
Giọng Vân Giai Kỳ vừa lạnh lùng vừa nhẹ nhàng hỏi: “Có đau không?”
Lâm Thanh Thủy ôm chặt lấy mặt, không nói gì.
“Một cái tát này của tôi chỉ là cảnh cáo cô cái gì mới gọi là tự trọng.
Cô Lâm sao không nhìn kỹ lại thân phận của mình, đã là thư ký riêng của tổng giám đốc Bạc thì nên phân biệt rõ ràng thế nào là tôn, thế nào là ti. Nếu như cô không không phân biệt rõ thì bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi là tôn, cô là ti, đừng có mà bất kính!”
Hốc mắt Lâm Thanh Thủy đỏ hoe nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, người đàn ông cũng nhìn bên kia, nhìn về phía Vân Giai Kỳ, nhìn tay cô tát Lâm Thanh Thủy hơi đỏ lên, cái tát này thực sự không nhẹ.
Lục Tê Đông thấy bầu không khí căng thẳng lập tức nói: “Vân Giai Kỳ, cậu cần gì phải chấp nhặt với một thư ký chứ? Cô ấy không biết điều, cậu đừng để Trần Khánh Linh thấy chồng mình lễ độ với Vân Giai Kỳ như vậy, cơ mặt dữ tợn co quắp một cái, khuôn mặt méo mó vì ghen ghét, trong lòng vô cùng tức giận!
Cô ta đã tốn sức mong chờ buổi họp lớp lần này đã lâu.
Lúc trước khi còn đi học cô luôn bị Vân Giai Kỳ kìm hãm.
Không dễ dàng gì, sau khi tốt nghiệp, cuối cùng cô cũng dựa vào chính mình không chịu thua kém, cố gắng để gả vào gia đình giàu có, đắc ý nở mày nở mặt.
Đang buồn rầu vì không tìm được cơ hội khoe khoang trước mặt Vân Giai Kỳ, khó khăn lắm mới có buổi họp lớp, cô ta thậm chí còn không tiếc để cho Lục Tê Đông hào phóng tổ chức ở hội sở Đế Cung chính là vì để có thể khoe khoang thật tốt trước mặt Vân Giai Kỳ một lần!
Bây giờ Vân Giai Kỳ đưa một Bạc Tiêu Dương đến đây, Trần Khánh Linh lại phải kìm nén lại.
Cô ta chủ động đem đề tài lần nữa dẫn dắt lên trên người Vân Giai Kỳ.
“Vân Giai Kỳ, cậu và cậu ba nhà họ Bạc rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
Trong khi Trần Khánh Linh hỏi, Bạc Tuấn Phong cũng nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc chất lỏng đỏ nhạt trong lý, đôi môi đỏ mọng nhấp nhẹ vành ly rồi uống một nửa.
Thấy Trần Khánh Linh hỏi, cô lười biếng nói: “Anh ta là bạn trai tôi”
Bạc Tiêu Dương giữ tay cô lại: “Uống ít thôi” Đừng để say.
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra: “Mặc kệ em”
Chỉ có chút rượu thế này, cô sẽ không đến nỗi uống say.
Bạc Tiêu Dương thu lại ánh mắt hờ hững, nhanh chóng dời tâm mắt.
Vừa nghe Bạc Tiêu Dương lại là bạn trai của Vân Giai Kỳ mọi người lại càng kinh ngạc!
Làm sao có thể?
Làm sao có thể được!
Bạc Tiêu Dương vậy mà là bạn trai của Vân Giai Kỳ?
Sao cô lại có thể dính líu với người nhà họ Bạc chứ?
“Vân Giai Kỳ, hai người yêu nhau bao lâu rồi?”
“Khi nào thì kết hôn còn lấy chứng nhận vậy?”
“Cậu và cậu ba nhà họ Bạc thật sự xứng đôi đó!”
“Ôi chao! Vân Giai Kỳ, cậu may mắn thật đấy, có một người yêu đẹp trai như vậy! Tôi thật sự ghen tị chết đi được!”
Vân Giai Kỳ cười nhưng không nói gì.
Chương 272
Trần Khánh Linh không cam lòng lại hỏi: “Vân Giai Kỳ, còn không biết bây giờ cậu làm nghề gì nhỉ?”
Từ Nguyên nói: “Vân Giai Kỳ bây giờ có cần làm việc không? Cậu ba nhà họ Bạc tốt với cậu như vậy chắc chắn không nỡ để cậu ra ngoài vất vả làm việc”
Trần Khánh Linh giả vờ ngưỡng mộ nói: “Cậu ba nhà họ Bạc đối với cậu tốt thật, còn không để cậu đi làm, đây là vì thương cậu đấy! Thực sự tôi cảm thấy phụ nữ vẫn cần phải có công việc, tôi vẫn luôn muốn đi làm, lúc trước từng có đạo diễn tới tìm tôi đóng phim nhưng chồng tôi cứ không cho cơ.”
Từ Nguyên nói: “Khánh Linh, đó là vì chồng cậu thương cậu! Giới giải trí là nơi như thế nào, tối tăm rối loạn, bây giờ cậu đã là bà chủ nhà giàu rồi, ở nhà sống yên vui sung sướng là được, còn cần phải gì phải liều mạng như vậy?”
“Đúng rồi đó! Khánh Linh, chồng cậu tốt với cậu như vậy, cậu còn muốn ra ngoài tìm việc làm gì nữa?”
Trần Khánh Linh nói: “Chồng tớ cũng nói như vậy! Anh ấy nói, đã cưới mình rồi thì sẽ để mình yên tâm ở nhà giúp chồng dạy con, đừng liều mạng quá, anh ấy sẽ nuôi tớ, phần đời còn lại không cần phải lo lắng gì cải”
Cô ta vừa nói vừa đặt tay lên bàn.
Một chiếc nhẫn kim cương ba cara lọt vào tầm mắt của mọi người.
Các bạn học nữ vừa ghen tị vừa kinh ngạc.
“Viên kim cương thật lớn!”
“Khánh Linh, nhẫn kim cương của cậu chừng nào vậy?”
“Ba cara thôi” Trân Khánh Linh giả vờ lơ đễnh nói, tùy ý loay hoay.
“Chắc chắn là rất đắt nhỉ?”
“Cũng tàm tạm, chồng tớ mua cho nên tớ cũng không hỏi giá bao nhiêu” Nói xong, Trần Khánh Linh nhìn Lục Tê Đông tò mò hỏi: “Chồng ơi chiếc nhẫn kim cương này có đắt không?”
Lục Tề Đông giọng hào phóng nói: “Không đắt, chỉ có vài trăm triệu thôi”
“Mấy trăm triệu! Trời ơi, còn nói không đắt?”
“Nếu chồng tớ sau này có thể mua cho tớ chiếc nhẫn kim cương một cara, tớ nằm mơ cũng cười tỉnh lại Trần Khánh Linh mỉm cười: “Cho nên mới nói lấy được một người chồng yêu mình mới là sự nghiệp lớn nhất của người phụ nữ!”
“Khánh Linh, cậu thật đúng là không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác lác, chồng cậu giàu như vậy, đàn ông người ta không có tiền dù có yêu vợ cũng có tác dụng gì, nhãn kim cương mấy trăm triệu mà mua được sao?”
Trần Khánh Linh mỉm cười, liếc nhìn Vân Giai Kỳ đầy ẩn ý rồi nói: “Chồng tớ yêu tớ, lúc đó tớ không vội vàng kết hôn nhưng anh ấy nhất định muốn cho tớ một danh phận, nói là yêu một người phụ nữ thì phải để cô ấy mặc chiếc váy cưới đẹp nhất và mang chiếc nhẫn kim cương lớn nhất”
Vân Giai Kỳ nhìn thấy làm nũng nói với Bạc Tiêu Dương: “Dương, anh khi nào mới mua cho em nhẫn kim cương ba cara?”
Mí mắt Bạc Tiêu Dương giật giật.
Cô nàng nghiện diễn này, vậy mà lại mê diễn thật đấy.
Bạc Tiêu Dương ghét bỏ nói: “Ba cara nhỏ quá rồi, anh mua cho em năm cara có được không?”
“Còn có váy cưới nữa!” Vân Giai Kỳ bu môi.
“Được rồi, anh mua cho em chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới”
Mũi Vân Giai Kỳ đột nhiên chua xót.
Váy cưới đẹp nhất thế giới…
Mặc dù biết rằng Bạc Tiêu Dương đang cùng cô diễn kịch nhưng ánh mắt Vân Giai Kỳ vẫn còn một chút thần thần.
Cuộc đời này của cô liệu có còn cơ hội để đợi được người đàn ông yêu cô tận tay khoác lên áo cưới cho cô?
Cô ngoắc môi tự giễu.
“Cậu ba nhà họ Bạc lãng mạn thật đấy!”
“Vân Giai Kỳ, cậu may mắn thật đấy! Bọn tớ chỉ có chỗ hâm mộ!”
Trần Khánh Linh vô cùng tức giận, đột nhiên trao đổi ánh mắt với Từ Nguyên, quay mặt qua nói với Vân Giai Kỳ: “Thực ra, tôi nghĩ phụ nữ vẫn là phải độc lập một chút cũng tốt, không thể phụ thuộc vào đàn ông mãi được. Có một số người ấy chỉ một lòng một dạ muốn gả vào nhà giàu sang quyền thế không từ một thủ đoạn nào, nhưng mà muốn gả vào nhà giàu làm gì dễ dàng như vậy? Bây giờ nhà giàu đều nhìn vào bối cảnh gia đình, ít nhất cũng phải có lai lịch trong sạch, nếu không thì làm sao lọt vừa mắt được?”
Chương 273
Những lời này của cô ta đã nhắc nhở Từ Nguyên.Từ Nguyên đột nhiên nói: “Vân Giai Kỳ, tôi nghe nói cậu có một đứa con trai? Là của cậu với cậu ba nhà họ Bạc sao…”
Cô ta nhìn Bạc Tiêu Dương nhưng không nói thêm gì nữa.
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng.
Đúng vậy.
Vân Giai Kỳ không phải có một đứa con trai sao? Bạc Tiêu Dương có biết chuyện này không?
Trần Khánh Linh giả vờ tò mò hỏi: “Vân Giai Kỳ, cậu với cậu ba nhà họ Bạc đã có con trai rồi sao? Sao lại chưa tổ chức đám cưới vậ Không thể không nói, Trần Khánh Linh và Từ Nguyên thực sự có lòng, kẻ xướng người họa, phối hợp thật ăn ý.
Bạc Tiêu Dương có biết chuyện Vân Giai Kỳ có con trai không?
Nếu như cùng Bạc Tiêu Dương sinh thì đó lại là một chuyện khác.
Nhưng nếu như cô cùng với người đàn ông khác sinh thì nhà họ Bạc có thể vừa ý loại đàn bà dâm đãng này sao?
Trần Khánh Linh và Từ Nguyên cố ý nhắc đến đứa con trai đó của cô, không phải là muốn thọc gậy bánh xe trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Nhà họ Bạc làm ăn lớn, làm sao có thể muốn một người phụ nữ mang theo con của chồng trước chứ?
Trừ khi chỉ để chơi đùa mà thôi.
Nếu như đứa trẻ đó là con của cô và Bạc Tiêu Dương thì càng thú vị hơn nhiều.
Ở trong lòng của Trần Khánh Linh, Vân Giai kỳ chính là loại phụ nữ này, để trói buộc Bạc Tiêu Dương mà muốn sinh con để ràng buộc, mẹ hưởng phúc từ con?
Vẫn là cô có tính toán trước, mặc dù nhà họ Lục không bằng nhà họ.
Bạc nhưng cô ta tốt xấu gì cũng có thân phận danh chính ngôn thuận, bà trẻ nhà họ Lục.
Vân Giai Kỳ thì sao? Danh không chính, ngôn không thuận.
Cho dù bây giờ cô là người phụ nữ của Bạc Tiêu Dương thì sao? Sau này còn chưa chắc!
Chỉ là một khoảnh khắc huy hoàng mà thôi.
Một đám người suy đoán lời nói của họ, nhìn Vân Giai Kỳ rồi lại lặng lẽ quan sát Bạc Tiêu Dương.
Vân Giai Kỳ khẽ cười gắn trong lòng, cô sớm đã biết chuyện này thế nào cũng sẽ xảy ra.
Chương 274
Cô sao mà không biết Trần Khánh Linh làm chủ tổ chức tiệc cho bạn học chính là để cười nhạo cô ấy trước mặt mọi người.
Vân Giai Kỳ còn chưa kịp tỏ thái độ, Trần Khánh Linh đột nhiên bụm miệng nói: “Không lẽ…Cậu ba nhà họ Bạc không biết chuyện này? Tớ có phải là…nói lỡ miệng rồi?”
Cô ta vừa nói như vậy, ngược lại lộ ra vẻ giấu đầu hở đuôi rồi.
Trần Khánh Linh lo lắng nhìn Vân Giai Kỳ, giống như thực sự buồn phiền hối hận vậy..
Từ Nguyên nói: “Khánh Linh, không chừng người ta đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, chỉ là vẫn chưa tổ chức đám cười thôi!”
“Nếu như kết hôn rồi thì phải làm đám cưới chứ, như vậy mới tính là qua cửa một cách danh chính ngôn thuận!” Trân Khánh Linh giả bộ tự ân Giai Kỳ, nếu tôi nói có gì sai thì cô dù sao cũng đừng có Nghe thấy vậy Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tiêu Dương rồi nói: “Nghe thấy chưa? Người ta nói, kết hôn mới là danh chính ngôn thuận, anh rốt cuộc đến bao giờ mới cưới em?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Được thôi, chỉ cần em bằng lòng anh lúc nào cũng có thể cưới em”
Những lời này cũng ngầm thừa nhận đứa trẻ mà Vân Giai Kỳ bế trong bệnh viện là con của anh ta!
“Wow! Cậu ba nhà họ Bạc thâm tình thật đấy!”
Rất nhiều người nhìn Vân Giai Kỳ với ánh mắt ghen tị đầy hâm mộ, hoàn toàn quên mất Trần Khánh Linh bên cạnh.
Trần Khánh Linh bỗng chốc bị lạnh nhạt, đương nhiên không hề mong muốn!
Làm ơn đi, hôm nay cô ta là chủ trì có được không hả?
Hơn nữa, lúc trước họ bịa đặt nói xấu Vân Giai Kỳ như thế nào ở trong nhóm nhỏ Zalo?
Nói cô sau khi tốt nghiệp rất thảm thương, chưa lập gia đình mà đã có bầu, không biết chừng mực!
Bây giờ thấy Vân Giai Kỳ đưa Bạc Tiêu Dương đến thì mỗi một người đều mang vẻ mặt nịnh bợ, Trần Khánh Linh nhìn thấy cảnh này cảm thấy thực sự rất chán ghét!
Cô ta không cam lòng để Vân Giai Kỳ cướp mất sự chú ý, vì vậy nên muốn lấy lại thể diện.
Trần Khánh Linh chủ động nói với Bạc Tuấn Phong: “Tổng giám đốc Bạc, lần này anh có thể góp mặt, cùng chúng tôi dùng bữa chính là vinh dự to lớn của nhà họ Lục!”
Cô ta cố ý nhắc tới nhà họ Lục chính là vì để nhắc nhở trá hình mọi người, bọn họ sở dĩ có thể có tư cách dùng bữa với người của nhà họ Bạc là ké được danh tiếng của nhà họ Lục!
Lục Tê Đông cũng vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi thật sự không ngờ có vinh hạnh có thể cùng anh dùng bữa này”
Bạc Tuấn Phong hoàn toàn giả vờ như không nghe thấy, cũng không thèm quay mặt lại, vẫn nhìn chằm chằm Vân Giai kỳ.
Giữa ánh mắt dõi theo của mọi người, anh bỗng đứng dậy, đi đến phía sau lưng Vân Giai Kỳ, năm lấy cánh tay cô một cái, nói từng chữ: “Đã quậy đủ chưa?”
Bỗng nhiên Vân Giai Kỳ giãy ra khỏi tay anh, nhìn anh nói: “Làm cái gì vậy?”
“Đi về với anh”
Mọi người nghe vậy đều chết lặng người.
Bọn họ có chút nghỉ ngờ không biết tai mình có phải bị gì rồi không.
Lời này của Bạc Tuấn Phong rõ ràng là nói với Vân Giai Kỳ.
Anh bảo Vân Giai Kỳ cùng anh đi về?
Vậy…Bạc Tiêu Dương thì sao?
Vân Giai Kỳ không phải là bạn gái của Bạc Tiêu Dương sao?
Nhưng câu nói này của Bạc Tuấn Phong nghe mập mờ như thế, cứ như Vân Giai Kỳ là người của anh vậy!
Vân Giai Kỳ nghe xong, liền nhếch khóe miệng lên, tạo thành một đường cong, nở nụ cười.
Thật là nực cười!
Anh và Lâm Thanh Thủy đã có tổ ấm tình yêu của riêng mình. Anh đã có một người phụ nữ sắp sinh con cho mình rồi, vậy mà vẫn còn muốn quay lại với cô?
Quay về đâu được chứ?
Cô đã tận mắt chứng kiến anh bước vào phòng, nhìn bọn họ qua đêm với nhau.
Bây giờ anh còn trơ tráo vác mặt đến bảo cô quay lại với anh?
Anh khiến cô trở thành loại người gì?
Tại sao cô phải quay lại với anh?
Chương 275
Vân Giai Kỳ lạnh lùng quay người, bước đến bên cạnh Bạc Tiêu Dương.
Trên người cô có một hương thơm thoang thoảng. Ngay khi cô bước đến gần, trong phút chốc, tim của anh ta đập nhanh hơn.
Bạc Tiêu Dương theo phản ứng nâng cánh tay lên, ôm cô vào trong lòng.
Ánh mắt của Bạc Tuấn Phong lại càng lạnh hơn: “Đừng có chạm vào cô ấy”
Bạc Tiêu Dương nhíu mày. Bạc Tuấn Phong không cho anh ta cơ hội mở miệng: “Tao nói này, Bạc Tiêu Dương, mày không được phép chạm vào người của tao”
Mọi người đều kinh ngạc!
Tại sao Vân Giai Kỳ…lại trở thành người của Bạc Tuấn Phong?
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Trong khi tất cả mọi người đang hết sức ngạc nhiên thì Bạc Tiêu Dương lại nhanh chóng ôm lấy Vân Giai Kỳ.
Bạc Tuấn Phong hất cằm lên. Tất cả mọi người đều bị khí tức trên người anh làm cho hoảng sợ đến mức không dám phát ra tiếng động nào, hoảng sợ nhìn anh.
Người đàn ông mặc trên người bộ âu phục màu đen, cả người đều toát ra sự lạnh lùng và nghiêm nghị, đôi mắt phượng kia dường như chứa đựng sự giận dữ mãnh liệt, giống như thanh kiếm rực lửa!
Trên người anh không ngừng toát ra luồng khí có thể đông cứng người khác đến tận xương tủy. Suýt chút nữa thì khiến cho mọi người đều thở không nổi!
Vân Giai Kỳ mơ hồ cảm giác được một luồng gió lạnh sau lưng cùng một luồng sát khí lạnh lẽo đang ập vào người cô!
“Bạc Tiêu Dương!”
Hai tay Bạc Tuấn Phong nắm chặt lấy cổ áo Bạc Tiêu Dương rồi ấn mạnh cậu ta vào tường.
Khoảnh khắc đó khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến cảnh con sư tử đang tranh giành lãnh thổ. Vua sư tử dùng một chân, ném kẻ xâm lược xuống đất!
Động tác quá nhanh khiến mái tóc màu đen của Bạc Tuấn Phong bị gió làm cho bù xù. Anh túm lấy vạt áo của Bạc Tiêu Dương, nhìn chăm chăm cậu ta, đôi mắt hơi nheo lại.
Bạc Tiêu Dương nhướng mắt nhìn lên. Khuôn mặt đẹp trai không kém của cậu ta không có một chút hoảng hốt.
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Bạc Tuấn Phong, dùng tay trái nắm cổ tay anh, khế cong môi: “Anh muốn làm gì?”
“Tại sao lại là cô ấy?” Đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong trong nháy mắt đã tỏa ra sát khít Nếu ánh mắt của anh đủ để giết người thì Bạc Tiêu Dương đã sớm bị ánh mắt của anh đâm thủng rồi!
Bạc Tiêu Dương cũng tức giận, khóe miệng anh ta cong lên một đường lạnh lẽo, hỏi lại: “Tại sao lại không thể là cô ấy?”
“Mày có biết ai có thể đụng tới và ai không thể không?”
Tất cả phụ nữ trên thế giới này anh ta có thể động vào.
Chỉ có mình Vân Giai Kỳ là không được!
“Bạc Tuấn Phong! Anh đang làm gì vậy?”
Vân Giai Kỳ nắm lấy tay Bạc Tuấn Phong, đẩy anh ra, chẳn trước mặt Bạc Tiêu Dương.
Bạc Tuấn Phong hoàn toàn không đề phòng cô, lùi sang một bên.
Nhìn Vân Giai Kỳ đang che chắn cho Bạc Tiêu Dương ở phía sau, như thể đang bảo vệ cậu ta, nên mặt anh càng nhuốm màu lạnh lẽo.
“Tránh ra!”
Vân Giai Kỳ nói: “Chuyện không liên quan đến anh ấy. Nếu anh có bản lĩnh thì tìm đến tôi đây này!”
“Anh nói em tránh ra!” Bạc Tuấn Phong lặp lại một lần nữa.
Anh hoàn toàn không nhìn Vân Giai Kỳ, mà nhìn chằm chằm vào Bạc Tiêu Dương đang từ từ đứng dậy sau lưng cô. Nhìn anh như một con sư tử bị xâm chiếm lãnh thổ, như hổ rình mồi.
Dưới tình thế cấp bách, Vân Giai Kỳ giống như một con thú nhỏ bị chọc giận, tiến lên ra sức đẩy anh ra.
Chương 276
“A…!” Nhìn thấy cảnh tượng không khống chế được, Lâm Thanh Thủy che miệng kêu lên, lập tức chạy tới, thuận tay cầm ly rượu đỏ trên bàn uống hết một nửa, rồi hất một cái “Ào” lên người Vân Giai Kỳ.
Bạc Tiêu Dương như đã đoán trước được, chặn trước mặt Vân Giai Kỳ. Ly rượu hất thẳng lên mặt cậu ta!
Mọi người trợn tròn mắt, vô cùng sợ hãi!
Không ai nghĩ rằng Lâm Thanh Thủy lại lỡ tay hất rượu lên người Bạc Tiêu Dương!
Bạc Tiêu Dương khẽ nhíu mày, màu đỏ tươi của rượu nhỏ giọt liên tục dọc theo ngọn tóc, không ngừng chảy xuống cắm cậu ta.
“Lâm Thanh Thủy, cô làm cái gì vậy?” Vân Giai Kỳ tức giận nói.
Cô ấy dám hất rượu vào cô sao?
Vân Giai Kỳ vô cùng tức giận, cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, vừa định hất lại vào người Lâm Thanh Thủy.
Thì Bạc Tuấn Phong lại đẩy Lâm Thanh Thủy sang một bên.
Cả người Bạc Tuấn Phong lập tức hứng trọn ly rượu.
Mọi người lại phát ra một tiếng thét kinh hãi!
“Tuấn Phong, anh không sao chứ…”
Vân Giai Kỳ nghe thấy Lâm Thanh Thủy dùng xưng hô thân mật như thế, ánh mắt nheo lại.
Bạc Tuấn Phong nhìn chăm chú gương mặt Vân Giai Kỳ, không nói tiếng nào. Mặc dù cách một lớp âu phục cũng không khó nhìn ra được xương cốt và cơ thể đang căng lên của anh.
“Vân Giai Kỳ!”
Lâm Thanh Thủy nhìn về phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt không còn dịu dàng như lúc trước nữa mà mang theo một sự phẫn nộ sắp phun trào!
Cô ấy biết rõ, Vân Giai Kỳ chính là người phụ nữ mà Bạc Tuấn Phong yêu thương trong lòng, luôn cưng chiều bao dung.
Nhưng cô ấy không cam lòng!
Lâm Thanh Thủy chất vấn, hỏi: không?”
Vân Giai Kỳ đùa cợt hỏi lại: “Tôi đang làm cái gì còn cần cô nhắc nhở sao?”
‘Cô có biết cô đang làm cái gì Lâm Thanh Thủy bị cứng họng: “
Đầu cô ấy nóng lên, nâng tay đi thẳng về phía Vân Giai Kỳ!
Bạc Tiêu Dương còn chưa kịp tới chắn, Vân Giai Kỳ tay mắt đều lanh lẹ hơn, lập tức cầm chặt lấy tay cô ấy, dễ như trở bàn tay tặng lại cho cô ấy một cái bạt tai.
“Chát!”
Lâm Thanh Thủy che mặt, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía cô.
Cô ấy không thể tin được, Vân Giai Kỳ lại dám tát cô một cái bạt tai!
Vân Giai Kỳ đùa cợt nói: “Lâm Thanh Thủy, cô lấy tư cách gì ở trong này diễu võ dương oai với tôi?”
Lâm Thanh Thủy không cam lòng, thanh âm run rẩy nói: “Cô đừng có quá phận!”
Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Quá phận! Ai cho cô mặt mũi để nói ra những lời này! Cô dám ra tay với tôi thì cũng nên hiểu rõ hậu quả đi!”
“Cút” Phía sau truyền đến thanh âm bị đè thấp lại của Bạc Tuấn Phong.
Chương 277
Lâm Thanh Thủy còn tưởng rằng anh nói Vân Giai Kỳ cút, quay đầu lại thấy đôi mắt như sương lạnh của người đàn ông ấy đang dừng trên thân thể cô ấy, lập tức vô cùng sửng sốt.
“Tuấn Phong…”
“Cút”
Lâm Thanh Thủy hoàn toàn trợn tròn mắt.
Cô ấy lúng ta lúng túng nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, không nghĩ rằng người đàn ông này lại bảo cô ấy cút đi?
Từ Nguyên đứng lên, cẩn thận kéo Lâm Thanh Thủy sang một bên, trong lòng run sợ nói: “Thanh Thủy, cô đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa!”
Lâm Thanh Thủy trừng cô ấy đôi mắt ngập nước của mình, mím môi trong im lặng, không cam lòng, càng thêm tủi thân.
Cô ấy ở bên Bạc Tuấn Phong nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại đổi lấy một từ “Cút”!
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Vân Giai Kỳ chướng mắt anh như vậy, anh lại đau khổ vì cô?
Mà cô ấy, lại chỉ có thể làm một người vô thưởng vô phạt bên cạnh anh cơ chứ?
Bầu không khí trong phòng yên lặng đến đáng sợ.
Mọi người sợ đến mức không dám thở mạnh, tất cả đều nơm nớp lo sợ nhìn bóng dáng của Bạc Tuấn Phong.
Bọn họ nhất thời không làm rõ được ba người Bạc Tuấn Phong, Bạc Tiêu Dương và Vân Giai Kỳ rốt cuộc có quan hệ phức tạp như thế nào.
Không phải Bạc Tiêu Dương là bạn trai của Vân Giai Kỳ sao?
Nhưng nhìn tư thế của Bạc Tuấn Phong thì bọn họ lại thấy giống như Vân Giai Kỳ là người của anh.
Sao có thể chứ?
Bạc Tiêu Dương đoạt người của Bạc Tuấn Phong?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Khánh Linh hoảng hốt!
Sao có thể được?
Vân Giai Kỳ sao có thể là người của Bạc Tuấn Phong được?
Nếu thật sự là người của Bạc Tuấn Phong thì… Nếu cô ta là Vân Giai Kỳ, mà người đàn ông của cô ta là Bạc Tuấn Phong – là đứa trẻ ngậm thìa vàng tôn quý nhất của nước Quốc Hoa thì đã hận không thể rêu rao cho cả thế giới biết từ sớm!
Tuy rằng Bạc Tiêu Dương cũng là người nhà họ Bạch, nhưng lấy quan niệm của nhà họ Bạc thì Bạc Tiêu Dương chỉ là con thứ.
Mà Bạc Tuấn Phong là con cả của vợ cả.
Dù Bạc Tiêu Dương có dùng cách nào đi nữa thì cũng đâu thể địch nổi với Bạc Tuấn Phong.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, không thiếu đầu óc, đều biết lựa chọn Bạc Tuấn Phong, dù sao Bạc Tuấn Phong mới là người đàn ông sẽ thừa kế toàn bộ sản nghiệp của gia đình trong tương lai.
Dù Bạc Tiêu Dương có bản lĩnh đi nữa cũng không có hy vọng được kế thừa.
Trần Khánh Linh cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không dám suy đoán lung tung, nhưng cô ta loáng thoáng cảm thấy, quan hệ giữa Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong không hề đơn giản!
Nhưng cô ta thấy Bạc Tiêu Dương bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy, trong lúc nhất thời cô ta không nghĩ ra, vì sao hai người đàn ông xuất sắc của nhà họ Bạc đều vây quanh Vân Giai Kỳ?
Chẳng lẽ họ không biết lịch sử đen tối của Vân Giai Kỳ sao?
Trần Khánh Linh cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay!
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, bỗng nhiên người đàn ông hất hàm đầy kiêu ngạo, nói với cô: “Không phải như em nghĩ đâu”
Anh biết, chắc chắn Vân Giai Kỳ biết chuyện của Lâm Thanh Thủy Tồi.
Nhưng cô chỉ biết theo một chiều.
Chương 278
Giữa anh và Lâm Thanh Thủy vốn không phải như cô nghĩ.
Vân Giai Kỳ “a” một tiếng, phản ứng cũng rất lạnh nhạt: “Sao anh biết tôi nghĩ như thế nào?”
Vốn dĩ cô không có nghĩ ngợi lung tung, cô chỉ tin vào những gì chính cô nhìn thấy mà thôi!
Người khác có thể lừa cô, nhưng đôi mắt của cô sẽ không lừa cô!
Trong năm năm cô vắng mặt, người đàn ông này đã coi người mà cô tưởng tượng là một người thay thế, chẳng lẽ cô nên cảm động đến rơi nước mắt luôn sao?
Bạc Tuấn Phong mua cho Lâm Thanh Thủy một căn nhà cao cấp giá mười hai tỷ, cùng trải qua sinh nhật với cô ta, hàng năm đều mua xe cho cô ta.
Lâm Thanh Thủy muốn cái gì Bạc Tuấn Phong liền mua cho cô ta cái đó, cái này và bao dưỡng có khác gì nhau.
Phải Cô biết, trong lòng Bạc Tuấn Phong dù có mấy ngàn cái Lâm Thanh Thủy cũng không thể so sánh với Vân Giai Kỳ.
Có thể trong lòng anh, Lâm Thanh Thủy vẫn đặc biệt như cũ, không thể thay thế được.
Bằng không vì sao anh không mua căn nhà đó cho người phụ nữ khác mà lại mua cho cô †a?
Không trải qua sinh nhật cùng người khác lại trải qua cùng cô ta?
Vân Giai Kỳ nghĩ đến việc đêm qua đến Mai Phiến, trong phòng nhìn thấy một đôi dép lê, khăn mặt, đồ dùng cá nhân, cô lập tức có cảm giác ghê tởm như ăn phải cả trăm con ruồi bọ!
Mà Bạc Tuấn Phong và người phụ nữ này, ngủ chung một đêm, tôi tận mắt thấy được, đôi mắt của cô còn có thể lừa cô sao.
Bây giờ cô không muốn nghe Bạc Tuấn Phong giải thích, cũng không muốn biết rốt cuộc giữa anh và Lâm Thanh Thủy là loại quan hệ gì nữa!
Ở trong mắt cô, một loạt hành vi này của Bạc Tuấn Phong đã quá quá phận rồi!
Bạc Tuấn Phong nói: “Ngay cả một cơ hội giải thích em cũng không cho anh sao?”
“Vì sao tôi phải nghe anh giải thích?” Vân Giai Kỳ đau cợt hỏi lại: “Tôi không có mắt sao, không có tai sao? Vì sao tôi không tin vào cái mình nghe, thứ mình thấy, mà phải tin vào lời anh nói?”
“Đủ rồi!”
Mỗi một câu nói của cô đều mang theo vô số gai nhọn.
Bạc Tuấn Phong không thể kiềm chế nữa, khuôn mặt tuấn tú lạnh đi vài phần, vô cùng lạnh lẽo, nhất là ánh mắt mang theo vài phần xem xét của anh khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Đột nhiên anh từng bước từng bước đi về phía Vân Giai Kỳ.
“Lại đây”
Giọng nói người đàn ông phát ra, rất nhẹ, nhưng lại rất nặng, nhưng mỗi từ đều lạnh thấu xương.
Anh vừa tiến lên, Vân Giai Kỳ lập tức lùi lại.
Bạc Tiêu Dương bảo vệ cô ở sau lưng.
Thấy rõ ràng hành động của cậu ta có ý muốn bảo vệ cô, ánh mắt Bạc Tuấn Phong lại lạnh đi vài phần: “Đến đây, Vân Giai Kỳ, đây là lần thứ hai”
Có thể thấy sự giận dữ của anh đã đạt đến cực hạn.
Nhất là khi thấy Bạc Tiêu Dương bảo vệ Vân Giai Kỳ ở sau lưng, cậu ta có tư cách gì mà dám động đến người phụ nữ của anh?
Vân Giai Kỳ nói: “Anh không cần dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh ấy, đây là lựa chọn của tôi, không có quan hệ gì với anh ấy, Bạc Tuấn Phong, tôi không cần anh, vì sao tôi không thể muốn Bạc Tiêu Dương chứ?”
Bạc Tuấn Phong nheo mắt, những lời này khiến anh muốn bốc lửa.
Chương 279
Anh gắn từng chữ một: “Em muốn ai?”
Vân Giai Kỳ năm chặt tay Bạc Tiêu Dương, đan chặt mười ngón tay vào tay người đàn ông, tuyên bố: “Anh nhìn cho rõ ràng, không thấy sao?
Tôi muốn anh ấy!”
Bạc Tuấn Phong nâng mặt cười, sườn mặt góc cạnh như tượng khắc.
“Được”
Anh cười lạnh một tiếng: “Tốt lắm”
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong đi đến chỗ Bạc Tiêu Dương, giữa hai người đàn ông bị một cái bàn trà bằng gỗ chắn ngang, anh cũng không thèm liếc nhìn một cái, giơ chân đạp mạnh cái bàn trà qua một bên.
“Loảng xoảng”
“Rầm”
Cùng với âm thanh đỉnh tai nhức óc, bàn trà trực tiếp bị người đàn ông đạp đổ trên đất.
Trần Khánh Linh bị hoảng sợ ngã qua một bên, lạnh run người.
Ly rượu, bình rượu, khay hoa quả bằng sứ quý giá đều bị rơi vỡ tan trên đất.
Tân Khải Trạch đứng bên cạnh kinh hồn bạt vía!
Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ đáng sợ như thế của Bạc Tuấn Phong, anh ta vội vàng bước lên, chắn trước mặt anh, ý đồ bình ổn lửa giận của anh: “Tổng giám đốc Bạc, anh bình tĩnh một chút..”
Anh sợ Bạc Tuấn Phong mất khống chế sẽ làm bị thương Bạc Tiêu Dương!
Bạc Tuấn Phong bị anh ta ngăn lại, anh hạ mắt nhìn về phía Tân Khải Trạch, ánh mắt đặc biệt lạnh lùng: “Tránh ra..”
“Tổng giám đốc Bạc, có việc gì từ từ nói, chuyện này phải nói cho rõ ràng, việc lớn hóa nhỏ…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Bạc Tuấn Phong kéo lấy cà vạt của anh ta: “Cậu dám làm trái lời tôi?”
Tân Khải Trạch nhìn đôi mắt đen lạnh lẽo của người đàn ông, đôi đồng tử co rụt lại: “Tổng giám đốc Bạc…”
“Câm miệng!”
Bạc Tuấn Phong đẩy mạnh Tân Khải Trạch ra!
Tân Khải Trạch lảo đảo lùi lại vài bước, xém chút nữa là bị té lăn ra đất.
Trên đất trải đầy mảnh thủy tinh và mảnh sứ vỡ, Lục Tê Đông sải bước tiến lên đỡ lấy anh ta, lúc này anh ta mới may mắn không ngã lên đống đổ vỡ.
Xong rồi!
Tất cả mọi người đều biết mọi chuyện đã nằm ngoài tâm kiểm soát rồi!
Ngay cả Tần Khải Trạch cũng không thể ngăn được Bạc Tuấn Phong.
Anh ta chính là thân tín của Bạc Tuấn Phong!
Vân Giai Kỳ cả giận nói: “Bạc Tuấn Phong, anh điên rồi!”
Bạc Tuấn Phong chụp lấy cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt: “Đến lúc này rồi em vẫn còn tâm tình quan tâm người khác sao?”
“Anh dựa vào cái gì mà giận cá chém thớt người khác chứ?” Vân Giai Kỳ giằng tay lại, nhưng lại phát hiện lực tay của người đàn ông này thật đáng sợ, thậm chí cô còn không thể giấy ra được.
“Không muốn anh giận cá chém thớt thì đừng làm trái lời anhl”
Bạc Tuấn Phong vô cùng bá đạo, vào thời khắc này nó càng được thể hiện rõ ràng.
“Buông tay!” Vân Giai Kỳ ra lệnh cho anh buông tay.
Bây giờ cô cũng đang tức giận.
Bạc Tiêu Dương cũng đi đến đây, cầm lấy tay kia của Vân Giai Kỳ, cố gắng bảo vệ cô phía sau lưng.
Bạc Tuấn Phong không buông tay còn dùng sức mạnh hơn, Vân Giai Kỳ cảm thấy cổ tay mình sắp bị anh bẻ gãy đến nơi rồi.
Chương 280
“Buông ra”
Bạc Tiêu Dương cũng rất tức giận: “Cô ấy nói anh buông tay ra, anh không nghe sao hả?”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong chuyển đến cái tay Bạc Tiêu Dương đang nắm tay Vân Giai Kỳ, nheo mắt lại: “Không được chạm vào cô ấy!”
Ánh mắt anh như hận không thể xuyên qua người Bạc Tiêu Dương.
Nhưng Bạc Tiêu Dương không có ý định buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, đồng thời còn trừng mắt với Bạc Tuấn Phong, tuyên bố thái độ của mình!
Mặc dù người trước mặt là Bạc Tuấn Phong, cậu ta cũng không sợ hãi.
Bạc Tiêu Dương không nhượng bộ chút nào.
Cuối cùng Bạc Tuấn Phong cảnh cáo một câu: “Buông tay”
Đây coi như là tối hậu thư!
Nếu Bạc Tiêu Dương không buông tay, vậy đừng trách sao anh không khách khí.
Bạc Tiêu Dương chưa bao giờ gặp qua ánh mắt này của anh, đồng thời cậu ta cũng biểu lộ lập trường của mình!
“Không thể”
Trong nháy mắt Bạc Tiêu Dương vừa dứt lời, Bạc Tuấn Phong đã hoàn toàn bị chọc giận, một cú đấm mạnh mẽ đánh lên mặt cậu ta.
“Bốp” một tiếng!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Bạc Tiêu Dương đẩy Vân Giai Kỳ sang một bên, mà vì vậy cậu cũng bất ngờ không kịp tránh mà trúng cú đấm kia.
Sau một hồi choáng váng, ngón tay Bạc Tiêu Dương quệt qua khóe miệng, trên đầu ngón tay có một vệt máu.
Cậu ta nâng mắt, ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng nắm chặt nắm tay đánh về phía Bạc Tuấn Phong!
“Bốp” một tiếng!
Đồng thời Bạc Tuấn Phong cũng ra một cú đấm.
Hai nắm đấm của hai người đàn ông va vào nhau phát ra một âm thanh va chạm đáng sợt Vân Giai Kỳ bị đẩy ngã một bên, trọng tâm không ổn định, thiếu chút nữa là va vào tường.
Tân Khải Trạch lập tức đến đỡ cô, lo lắng nói: “Cô Vân, cô không sao chứ?”
– “Tôi không sao..” Vân Giai Kỳ quay đầu nhìn anh ta, sau đó căng thẳng nhìn về phía hai người, cô thấy Bạc Tuấn Phong đằng đẳng sát khí kéo cổ áo Bạc Tiêu Dương, một đấm lại một đấm đấm lên mặt cậu ta.
Từng đấm từng đấm!
Khói thuốc súng ngập tràn!
Sức lực hai người đàn ông ngang nhau, mỗi đấm đấm xuống, Vân Giai Kỳ chỉ hận không thể cho mỗi người một đấm!
Bạc Tuấn Phong thật sự kích động!
Chương 281
Vân Giai Kỳ chưa bao giờ gặp qua tình trạng này của anh, trước mặt cô, anh chưa bao giờ biểu hiện như thế, nhưng khi thật sự đánh nhau lại không giống như bình hoa, ra quyền vừa nhanh vừa ngoan độc, một quyền kia cho dù là ai bị đánh trúng cũng đều có thể là đòn trí mạng!
Nhưng người đứng trước mặt anh là Bạc Tiêu Dương, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Cứ nhìn cậu ta bình thường rất bất cần đời, nhưng sinh ra trong nhà họ Bạc quyền quý, từ nhỏ cậu ta đã học quyền anh, đấu kiếm.
Không gì có thể phòng thủ, chiêu chiêu tấn công!
Nhưng những nắm đấm này đấm lên mặt, bọn họ lại như không thấy đau, nhanh chóng ra quyền rồi lại cùng nhau tách ra!
Trong ghế lô liên tục truyền ra tiếng kêu sợ hãi, tất cả đều lui ra!
Hai người đàn ông tựa như hai con sư tử tranh giành lãnh thổ, quần nhau một chỗ!
“Đừng đánh nữa!”
Vân Giai Kỳ thấy vậy lập tức lao lên.
Tân Khải Trạch giữ chặt tay cô: “Cô Vân, cô cứ lao lên như vậy coi chừng tự làm mình bị thương!”
Anh ta biết, nếu lúc này cô lao lên can ngăn chắc chắn sẽ bị thương.
Anh ta cũng không dám bước lên ngăn cản!
Hai người đàn ông này thực sự ra tay, da đầu anh run lên.
Phải làm sao bây giờ?
Nếu làm lớn việc thì càng không thể cứu vãn.
Mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm!
Đây… hai người đàn ông này là đang đánh nhau vì Vân Giai Kỳ sao?
Vân Giai Kỳ này là thành thánh phương nào, sao có thể khiến hai người đàn ông tôn quý của nhà họ Bạc đánh nhau vậy.
Đợt tấn công của Bạc Tuấn Phong càng ngày càng hung hãn, Bạc Tiêu Dương bị trúng một đấm lên cánh tay, cả cánh tay đều bị tê cứng, thoáng chốc ngắn ngủi không có lực, mất đi toàn bộ năng lực đánh trả.
Thấy Bạc Tuấn Phong lại một đấm đánh vào người cậu ta, Vân Giai Kỳ rốt cuộc không quản được nhiều chuyện như vậy nữa, đẩy Tân Khải Trạch ra, vọt tới trước mặt Bạc Tuấn Phong.
“Dừng tay lại”
Cô liều chết che chăn trước mặt Bạc Tiêu Dương: “Đủ rồi!”
Âm thanh nổ ra!
Trái tim Bạc Tuấn Phong thắt chặt lại!
Cô bất ngờ lao về phía này, che chắn trước mặt Bạc Tiêu Dương khiến anh không thể không dừng tay.
Bạc Tuấn Phong nghiến răng, đấm mạnh lên tường thủy tinh.
Cùng lúc đó Bạc Tiêu Dương mới có phản ứng, theo bản năng kéo Vân Giai Kỳ vào trong ngực mà bảo vệ.
“Rầm”
Tường thủy tinh rạn vỡ.
Các mảnh vỡ bay tứ tung, Bạc Tiêu Dương càng ôm chặt Vân Giai Kỳ hơn, mặc kệ cho những mảnh thủy tinh đâm vào trên người.
Trong ghế lô là một trận yên tĩnh.
Bạc Tuấn Phong chậm rãi thu tay lại, vốn dĩ vể thương đã khép miệng bởi vì cú đánh này mà lần thứ hai lại nứt ra, máu không ngừng như hạt châu mà rơi xuống.
Bạc Tiêu Dương mở to mắt, nhìn trụ thủy tinh mà kinh hãi không thôi!
Tân Khải Trạch toàn thân mồ hôi lạnh.
Chương 282
Cô bị điên rồi sao?
Không biết lực đánh của người đàn ông này mà đánh lên cơ thể phụ nữ thì có lấy luôn mạng người không?
Nguy hiểm quát Vân Giai Kỳ ở trong ngực Bạc Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Bạc Tuấn Phong, anh đứng trên một đống đổ nát hỗn loạn, tựa như một pho.
tượng điêu khắc.
Cả người Bạc Tiêu Dương đều vị thương, nhất là khóe miệng đã có vết bầm tím rõ ràng.
Mà Bạc Tuấn Phong cũng bị thương không nhiều.
Tuy răng anh né mấy chiêu của Bạc Tiêu Dương nhưng nếu không phải Bạc Tiêu Dương bị anh áp chế, nếu mấy quyền kia đánh vào người anh chắc chắn cũng bị thương không nhẹ.
Lâm Thanh Thủy đau lòng nhìn Bạc Tuấn Phong, nhất là khi nhìn đến cái tay không ngừng chảy máu của anh, hốc mắt lập tức đỏ lên!
Cô ta không không chết được nói với Vân Giai Kỳ: “Vân Giai Kỳ, bây giờ cô vừa lòng chưa?”
Hai người đàn ông vì cô mà bị thương, cô vừa lòng chưa?
Bạc Tuấn Phong đi đến trước mặt Bạc Tiêu Dương, nhìn Vân Giai Kỳ được cậu ta bảo vệ trong ngực, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Anh mạnh mẽ kéo cô ra khỏi lồng ngực Bạc Tiêu Dương, kéo tới trước mặt mình, xem xét từ trên xuống dưới một vòng, lúc này mới an †âm, vừa rồi nếu anh không khống chế được chắc chắn sẽ đánh trúng cô.
Vừa rồi xém chút nữa anh đã không thể khống chế được bản thân.
Nếu không phải cô đột nhiên lao tới, hôm nay Bạc Tiêu Dương chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.
Vân Giai Kỳ nhìn anh, cả người run lên.
Lần đầu tiên cô cảm thấy rằng người đàn ông này thật đáng sợ.
Một khi không khống chế được thật, anh chắc chắn là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Có một thoáng như vậy, cô thật sự cảm thấy Bạc Tuấn Phong nổi lên một tia sát ý với Bạc Tiêu Dương.
Cô căng thẳng trừng mắt nhìn anh, trong mắt toàn là kinh hãi.
Bạc Tiêu Dương hoàn hồn, đứng dậy, muốn chụp lấy tay Vân Giai Kỳ nhưng lại bị Bạc Tuấn Phong ngăn lại.
“Đừng chạm vào cô ấy”
Người đàn ông không thể không phản khác, kéo Vân Giai Kỳ vào trong ngực mà bảo vệ, nhìn Bạc Tiêu Dương, ánh mắt như dã thú.
“Bạc Tuấn Phong, anh buông ra!” Vân Giai Kỳ giấy dụa trong ngực anh, tức giận đến ứa nước mắt.
Một màn tối hôm qua ở Mai Phiến, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cô không muốn anh chạm vào cô!
Bạc Tiêu Dương nói: “Cô ấy nói, cô ấy không muốn anh chạm vào cô ấy”
“Người của tôi, sao tôi không được chạm vào?”
“Anh dựa vào cái gì mà dám nói cô ấy là người của anh?”
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, nhìn người trong ngực: “Nói cho anh ta nghe, em là người của ai?”
Cảm xúc của anh đang trên đà mất kiểm soát.
Thực ra chỉ cần cô nói một câu.
Dù là bây giờ cô chính miệng nói với Bạc Tiêu Dương rằng cô là người của cậu ta, cậu ta lập tức có thể bình tĩnh lại.
Thế giới của Bạc Tuấn Phong cho tới bây giờ đều bị đóng chặt, nhưng một khi thế giới vượt khỏi tầm kiểm soát, cũng chỉ có cô mới có thể chữa lành nó.
Chương 283
Đôi mắt Vân Giai Kỳ đã nổi đầy tia máu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Bạc Tuấn Phong, nhưng lại cảm thấy người đàn ông này xa lạ đến cực điểm.
“Nói đi” Bạc Tuấn Phong giữ cằm của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Nói cho anh ta biết, em là người của ai”
“Anh.. Anh đừng chạm vào tôi..” Vân Giai Kỳ vẫn ra sức vùng vẫy như cũ.
Lần này cô thật sự tức giận, tại sao sức lực giữa nam và nữ lại khác biệt lớn như thết Cô thậm chí còn không thể đẩy anh ra.
Người đàn ông này một khi tức giận, ngay cả phản kháng cô cũng không có cơ hội.
Vân Giai Kỳ vừa tức giận vừa khó chịu.
Lục Tề Đông vội vàng đi đến trước mặt Bạc Tiêu Dương, trấn an anh ta: “Cậu Bạc, anh không sao chứ?”
Anh ta thấy Bạc Tiêu Dương bị thương không nhẹ đâu.
Cũng may Bạc Tiêu Dương có nền tảng vững chắc, tùy tiện chọn một người ở đây lên ăn một đấm của Bạc Tuấn Phong chắc bây giờ đã hôn mê bất tỉnh trên đất, nguy hiểm đến tính mạng rồi!
Trần Khánh Linh lấy hết can đảm nói: “Trợ Lý Tân, Vân Giai Kỳ với tổng giám đốc Bạc? Cô ấy… cô ấy không phải là bạn gái của cậu ba Bạc sao?”
Tân Khải Trạch trừng mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt cảnh cáo: “Cô này, tôi không rõ ràng thân phận của cô là gì, nhưng mặc kệ thân phận của cô là gì thì cũng đừng nói lung tung! Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả! Từ khi nào mà cô Vân Sơ là bạn gái của cậu ba Bạc?”
Trần Khánh Linh kinh hãi không thôi, sau lưng đầy mồ hôi lạnh: “Kia… Chẳng lẽ, cô ấy là vợ của tổng giám đốc Bạc…”
“Đây là việc riêng của tổng giám đốc Bạc, không tới phiên một người ngoài như cô hỏi thăm!”
Trần Khánh Linh oan ức nói: “Tôi chỉ thấy không đáng thay tổng giám đốc Bạc thôi!”
Tân Khải Trạch nhìn về phía cô ta: “Ý cô là sao?”
“Vân Giai Kỳ… Cô ta không xứng với tổng giám đốc Bạc!” Trần Khánh Linh nói: “Tổng giám đốc Bạc không biết quá khứ đen tối của cô ta sao?”
Lần họp lớp này khiến trong lòng cô ra tức nghẹn.
Mấy năm trước họp lớp chỉ toàn bạn bè nịnh hót cô ta.
Trong lớp cô ta, ngoài Hoắc Đông Thành, cô ta là người đẹp nhất.
Hoắc Đông Thành thừa kế sự nghiệp của gia đình.
Mà cô ta kết hôn với một người giàu có, nhờ vào tiếng tăm lẫy lừng của chồng mình mà trở thành người bề trên ở trong lớp.
Lần này thật vất vả mời có cơ hội để chèn ép Vân Giai Kỳ!
Cô ta sẽ chờ Vân Giai Kỳ hâm mộ cô ta, ghen tị với cô ta, lấy được chồng giàu, trở thành bà chủ.
Nhưng vì sao?
Thế nhưng Vân Giai Kỳ lại có quan hệ với nhà họ Bạc!
Mặc dù Tân Khải Trạch luôn ra vẻ thần bí nhưng quan hệ giữa Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong đã rõ ràng rồi!
Trần Khánh Linh cảm thấy rất khó chịu!
Dựa vào đâu?
Vân Giai Kỳ dựa vào cái gì mà có thể leo lên đến Bạc Tuấn Phong?
Nhà họ Bạc điên rồi sao?
Trong số những người nổi tiếng, cánh cửa của nhà họ Bạc là cao nhất, sao Vân Giai Kỳ lại có thể leo lên đến nhà họ Bạc?
Cô ta không thể hiểu được.