Cô không thế chống lại sức nặng của anh, nên ngã xuống đất Bạc Tuấn Phong xâm chiếm đôi môi ngọt ngào của cô một cách trắng trợn, đối với cô, anh căn bản không thế từ chối được.
“Đừng”
Ngay lúc cô sắp thiếu oxy, người đàn ông ấy cuối cùng cũng sẵn sàng buông cô ra Bạc Tuấn Phong mở tròn mắt, nhìn xuống người con gái trong tay, thấy cô được anh hôn đến ánh mắt mê man. Từ khoảng cách đó, đôi mắt cô quyến rũ như tơ, hốc mắt đỏ đỏ, còn chứa những giọt nước long lanh, làm cho người ta không nhịn nổi mà cưng chiều thương yêu, vừa làm người ta chịu không nổi mà muốn tàn nhẫn làm nhục.
Trên người cô, có một loại mùi hương vừa tỉnh khuyết vừa ham muốn khiến cho tim người ta đập thình thịch.
Đây chính là cảm giác thích sao?
Ít ra, trên người Mộ Ngọc My, anh không hề có loại cảm giác này.
Bạc Tuấn Phong nói: “Em rốt cuộc là đang muốn cái gì?”
Vân Giai Kỳ không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh Bạc Tuấn Phong ánh mắt lạnh lùng: “Em với Tiêu Dương đã có hôn ước rồi, tại sao lại đi chọc tức anh nữa?
Vân Giai Kỳ tức giận vì câu nói này.
Cô đồn sức đẩy anh ra một cái.
“Khốn nạn!”
Vân Giai Kỳ rõ ràng là có chút buồn bực hóa phẫn nộ rồi “Tại sao tôi phải đính hôn với anh ta? Bạc Tuấn Phong, anh ở trước mặt tôi, còn tuyên bố đính hôn với người phụ nữ khác, tại sao tôi lại không thể đính hôn với Bạc Tiêu Dương?”
Cô tức giận tới khóc rồi: “Tôi cứ nghĩ, nếu anh nhìn thấy tôi đính hôn với người đàn ông khác, anh sẽ tức giận, sẽ theo đuổi tôi lại! Anh từ trước đến nay, chưa bao giờ có thể chịu đựng được người đàn ông khác chạm vào tôi một chút, sợ nên lúc nào cũng nhìn tôi nhiều chút, không để tôi được phép lọt khỏi phạm vi của anh đâu”
Tính chiếm hữu của Bạc Tuấn Phong đối với cô, từ trước đến nay đều luôn mãnh liệt đến mức kinh khủng.
“Em định chống mắt lên xem anh kết hôn với người khác à?”
Vân Giai Kỳ tức giận đến mức lôi toàn bộ ra chất vấn anh: “Anh thực sự muốn cưới Mộ Ngọc Mỹ và đoạn tuyệt với tôi sao? Bạc Tuấn Phong à, một khi tôi từ bỏ anh rồi, anh sẽ không bao giờ có thế theo đuổi tôi được nữa! Anh dễ dàng rời khỏi tôi như vậy. Cho đến bây giờ, anh là mặt trăng mặt trời trên cao, giống như ngọn gió vậy, tôi theo đuổi anh không được, vậy sao anh không thử một lần theo đuổi tôi chứ…?”
Cô đã bị oan đến mức rơi nước mắt.
Người đàn ông này làm sao có thể quên cô hoàn toàn được như vậy chứ?
“Hôn ước đã được công bố trên báo” Bạc Tuấn Phong nói: “Em định phá hỏng hôn ước, em có coi trọng nhà họ Bạc này không vậy?”
“Không có! Nhà họ Bạc cái gì chứ, Bạc Ngạn Thiên cái gì, hôn ước gì chứ, hết thảy tất cả tôi đều không coi trọng”
Vân Giai Kỳ nghiến răng, dường như đem theo cả tiếng khóc nức n‹ “Trong mắt tôi trước giờ chỉ có mỗi anh! Còn anh thì sao? Trong mắt anh, thế diện nhà họ Bạc quan trọng hơn tôi sao?”
Biếu cảm trên khuôn mặt của Bạc Tuấn Phong cuối cùng đã có chút bớt lạnh lùng.
Vân Giai Kỳ đột nhiên nhảy vào vòng tay anh, ôm chặt lấy eo anh, nghẹn ngào nói: “Chủ gia tộc cái gì, quyền thừa kế gì chứ, tôi tình nguyện để anh không phải là chủ nhà của nhà họ Bạc, cũng không phải người thừa kế của Thiên Ngạo, tôi chỉ cần anh là Tuấn Phong của tôi, Tuấn Phong của riêng tôi! Những thứ khác có được xung quanh tôi không quan tâm”
Cô khóc đến nức nở.
Bạc Tuấn Phong tay ở giữa không trung thật lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng đặt ở lưng cô.
Người cô lạnh thật.