Cô bỗng nhiên nhớ đến hôm đó, chuyện cô nói dối với anh.
Cho đến cuối cùng cô cũng không thể thẳng thắn, hôm đó cô có hẹn gặp Tống Hạo Hiên ở khách sạn.
Cô sợ anh biết đối tượng cô hẹn gặp là Tống Hạo Hiên thì anh sẽ nghĩ lung tung, thế nên không nói rõ được.
Bây giờ Trần Khánh Linh lại thêm mắm dặm muối, không chừng tên này lại nghĩ lung tung nữa rồi!
Vân Giai Kỳ nói: “Tuấn Phong, anh sẽ không tin cô ta thêu dệt vô cớ phải không?”
Bạc Tuấn Phong không nói gì.
Trần Khánh Linh không phục nói: “Cái gì là thê dệt vô cớ?
Cậu có giỏi thì đối diện với tôi mà nói, cậu có vào khách sạn với người đàn ông khác không, có hẹn hò với anh ta hay không?”
“Theo ra chuyện này tổng giám đốc Bạc không hay biết gì!
Nếu cậu cây ngây không sợ chết đứng, minh bạch rõ ràng thì sao không nói với tổng giám đốc Bạc! Cậu nhìn xem, rõ ràng trong lòng cậu có quỷ, nên mới giấu tổng giám đốc Bạc!”
Vân Giai Kỳ nói: “Trần Khánh Linh, rõ ràng là chuyện trong sạch nhưng buột ta từ miệng cậu cũng thành đen tối! Cậu với tôi có thù gì mà cậu nhìn không vừa mắt tôi vậy? Thế nào, hay do buổi họp lớp hôm đó để cậu mất mặt trước đám đông nên cậu ghi thù đến bây giờ?”
“Người vơ đũa cả nắm, lẫn lộn trắng đen là cậu mới đúng!
Cậu lại đó mà nói lý lẽ, mắc gì trốn tránh câu hỏi của tôi? Cậu còn không tự mình giải thích xem, tối đó cậu và Tống Hạo Hiên vì sao lại xuất hiện ở khách sạn?”
“Tôi cần gì phải giải thích? Không phải giải thích chuyện không có thật rất dư thừa sao?”
“Rõ ràng là cậu chột dạ nên mới không biết giải thích thế nào! Vân Giai Kỳ, theo như tôi thấy thì cậu thật sự không biết xấu hổ, tổng giám đốc Bạc là người đàn ông tốt như vậy, mà cậu còn ở ngoài dụ dỗ người khác!”
“Tối đó tôi nhìn thấy Tống Hạo Hiên, ai biết được cậu ở ngoài còn quyến rũ người đàn ông khác! Mấy năm qua rồi tôi thấy cậu thực chất vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn lẳng lơ như vậy!”.