Mục lục
Truyện Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 238:



Lâm Thanh Thủy bỗng nhiên nói: “Ngày mai là sinh nhật em rồi, anh cùng em đón sinh nhật nhé?”



Bạc Tuấn Phong đáp: “Được.”



“Vậy thì khi nào anh rảnh? Bốn giờ chiều mai anh đến đón em được không?”



“Được”



“Hay là, anh cùng em đi dạo phố trước, sau đó chúng ta cùng dùng cơm tối, rồi anh đưa em về nhà nhé.”



“Được”



Người đàn ông này vốn rất kiệm lời, nhưng Lâm Thanh Thủy đã sớm quen với điều này.



Tuy chỉ nói một chữ “Được”, nhưng chữ “Được” của người đàn ông này là một điều gì đó vô cùng cao quý.



Lâm Thanh Thủy có một niềm tin mãnh liệt rằng, trong trái tim của người đàn ông này, cô ta có một vị trí rất đặc biệt.



Trong khi Lâm Thu Thủy còn đang vô cùng phấn khích, bỗng Bạc Tuấn Phong nói: “Cô ấy quay về rồi.”



Nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Thủy dần dần nguội lạnh.



“Vân Giai Kỳ sao?”



Cô ta biết rõ “cô ấy” mà Bạc Tuấn Phong nói là ai.



Bạc Tuấn Phong nói tiếp: “Từ giờ trở đi, tôi và cô ấy sẽ cùng cô đón sinh nhật.”



Lâm Thanh Thủy nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ, có chut ngượng ngùng hỏi: “Liệu… liệu cô ấy có để bụng không?”



Bạc Tuấn Phong nhíu mày, dường như không hiểu lời nói vừa rồi của Lâm Thanh Thủy.



Lâm Thanh Thủy nửa đùa nửa thật n ừng bao giờ đánh giá thấp lòng chiếm hữu của phụ nữ. Nếu như cô ấy vẫn còn yêu anh, chắc chắn sẽ để bụng chuyện anh cùng tôi đón sinh nhật”



“Nếu cô ấy để bụng chuyện này.”



Bạc Tuấn Phong ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vậy thì tôi chỉ đành thất hứa với cô vậy”



Lời của Bạc Tuấn Phong vừa dứt, nụ cười trên môi Lâm Thanh Thủy hoàn toàn biến mất.



Cô ta ngập ngừng hỏi: “Nếu… cô ấy cũng để bụng chuyện em sống ở đây?”



Bạc Tuấn Phong đáp: “Tôi sẽ cho cô một khoản tiền”



Số tiền này tùy ý để Lâm Thanh Thủy chỉ tiêu.



Cô ta có thể tự mình mua một căn nhà ở thủ đô.



Nghe thấy Bạc Tuấn Phong nói vậy, trong lòng Lâm Thanh Thủy liền cảm thấy thất vọng.



Nếu như Bạc Tuấn Phong không trả lời thẳng thắn như vậy, cô ta hoàn toàn không có ý định chuyển đi.



Hôm nay Vân Giai Kỳ đột ngột đến đây khiến cô ta cảm thấy rất bất ngờ, cô ta hoàn toàn không biết chuyện Vân Giai Kỳ đã quay về.



Sự xuất hiện đầy bất ngờ của Vân Giai Kỳ khiến Lâm Thanh Thủy bắt đầu đề cao cảnh giác.



Vì vậy, cô ta mới chủ động đề cập đến chuyện chuyển đi, một phần là để kiểm tra xem thái độ của Bạc Tuấn Phong như thế nào, một phần khác là muốn lấy cớ gặp anh.



Năm đó, Bạc Tuấn Phong hỏi Lâm Thanh Thủy, cô ta muốn gì, anh đều có thể cho cô ta.



Cô ta liền nói rằng cô ta muốn Bạc Tuấn Phong mỗi năm đều cùng cô ta đón sinh nhật.



Người đàn ông ấy liền đồng ý.



Tuy nhiên, giờ đây Vân Giai Kỳ đã quay trở lại, tất cả mọi chuyện đều bị xáo trộn.



Dĩ nhiên trong lòng Lâm Thanh Thủy sẽ cảm thấy bất an.



238-2-thai-5-bao.jpg




“Còn có chuyện gì nữa không?”



Lâm Thanh Thủy lắc đầu nói: “Không còn chuyện gì.”



Cô ta nhìn thấy Bạc Tuấn Phong vẫn mặc vest, đi giày da, đã muộn như vậy rồi, chẳng lẽ anh không về nhà sao?



Lâm Thanh Thủy ngập ngừng hỏi: “Cũng đã muộn rồi, anh có muốn ở lại đây không?”
Chương 239:



Đôi mắt của Bạc Tuấn Phong thâm thúy đi vài phần.



Lâm Thanh Thủy nói: “Dù sao thì ở đây cũng có nhiều phòng như vậy, nếu mà anh mệt thì có thể ở lại đây một đêm”



“Không cần đâu.”



Bạc Tuấn Phong đứng lên, động tác này, nói rõ rằng anh muốn rời đi.



Lâm Thanh Thủy lập tức đứng lên, đưa anh đến trước cửa, ngay trong chớp mắt người đàn ông muốn đưa tay ra mở cửa, Lâm Thanh Thủy theo bản năng mà tóm lấy ống †ay áo của anh, nắm chặt lấy, cả người cô ta đều đang run lẩy bẩy.



Mắt thấy người đàn ông muốn đi, ngay cả tư cách giữ anh lại mà cô ta cũng không có, cả người cô ta, thoáng cái tựa như là bị rút đi linh hồn vậy, cô ta lưu luyến không rời mà ngước mắt lên.



Bạc Tuấn Phong đã nhận ra động tác của cô ta, nhưng anh lại không hề quay đầu lại, anh nhẹ nhàng giật tay ra: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”



Nói xong, anh mở cửa ra rồi đi ra ngoài.



Lâm Thanh Thủy mắt thấy người đàn ông sắp rời khỏi, cô ta đột nhiên không cam lòng mà vọt qua, ngay một khắc Bạc Tuấn Phong muốn bước qua cửa, cô ta lại ôm chặt lấy anh từ phía sau.



“Một lần cuối cùng.”



Lâm Thanh Thủy ôm lấy thắt lưng của anh, ôm đến chặt như vậy: “Em sợ hãi… em hỉ có một mình. Em sợ…



anh có thể ở lại đây với em được không?”



Sóng lưng người đàn ông cứng đờ.



Anh từ từ ngoái đầu nhìn lại, nhìn cô gái đang ôm chặt lấy anh từ phía sau, anh hơi nhíu mày.



“Cho dù là một lần cuối cùng anh cùng em trải qua ngày sinh nhật cũng được. Em biết, cô ấy đã trở lại rồi, về sau, em đã không còn tư cách muốn anh trải qua sinh nhật cùng với em nữa. Em chưa bao giờ tùy hứng, cũng không dám có bất kỳ yêu cầu gì với anh cả. Nhưng một lần cuối cùng thôi, để cho em tùy hứng một lần được không?”



Bạc Tuấn Phong xoay người lại, anh nhìn mái tóc đã rối loạn của cô ta, anh nâng tay lên, rồi lại yên lặng thu tay lại.



Lâm Thanh Thủy ngẩng đầu, cô ta đột nhiên kiễng mũi chân, bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, hôn lên bờ môi có góc cạnh rõ ràng của anh.



Đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong đóng băng lại, khuôn mặt tuấn tú của anh tránh đi, nụ hôn của cô bỗng rơi lên cằm của anh.



Môi của anh là vùng cấm của anh.



Anh không thích có người khác ngoại trừ Vân Giai Kỳ ra hôn anh, lại càng không phải nói đến người phụ nữ này.



Hôm nay cô ta đã vượt qua rồi.



Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bị ẩn trong bóng đêm, một hơi thở lạnh lẽo khắp người, không thấy rõ được vẻ mặt, lại càng không thấy rõ được sự lạnh lẽo dưới đáy mắt anh.



Lâm Thanh Thủy điềm đạm đáng yêu mà nói: ‘Anh đã đồng ý với em, sau này mỗi một lần sinh nhật, anh đều sẽ cùng em trải qua, cho dù là anh có nuốt lời rồi, em cũng không trách anh. Nhưng hôm nay ở lại đây được không?”



Cô ta nói xong thì chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào.



trong ngực anh, nói với vẻ vô lực: “Đừng đi mà.”



Cánh cửa ở phía sau Bạc Tuấn Phong đóng lại.



Chỗ ngã rẽ của cầu thang.



Vân Giai Kỳ đứng ở nơi đó, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, tay chân cô lạnh lẽo.



Sau khi Bạc Tuấn Phong rời khỏi bệnh viện, lòng cô đã luôn không yên.



Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bảo Doãn Lâm đưa cô đến Hàn Đông Phương.



Trên bãi đất trống, cô nhìn thấy xe của Bạc Tuấn Phong thì cô đã biết, người đàn ông này đã đến đây rồi.



Vân Giai Kỳ đi lên trên tầng thì lại nhìn thấy một màn này.



Hóa ra, Bạc Thúy Quỳnh nói đều là sự thật, Lâm Thanh Thủy là người phụ nữ mà Bạc Tuấn Phong bao dưỡng ở bên ngoài.



Trước kia cô xông vào Hàn Đông, tuy rất thất vọng, nhưng cô vẫn chưa hết hy vọng hoàn toàn.



Cô tự nói với bản thân, có lẽ là Lâm Thanh Thủy nói dối, có lẽ Bạc Tuấn Phong căn bản không có đi đến nơi đó.



Nhưng giờ phút này, cô đã tận mắt nhìn thấy rồi, người đàn ông kia đến rồi, bọn họ còn ôm nhau, hôn môi, qua sinh nhật.



Hóa ra nhiều năm như vậy, mỗi năm anh đều trải qua sinh nhật cùng với cô ta.



Trên đường đến Hàn Đông, Vân Giai Kỳ đã tra ra được tài khoản facebook của Lâm Thanh Thủy.



Tân suất đăng bài trên facebook của Lâm Thanh Thủy cũng không cao, nhưng sinh nhật hàng năm, cô ta đều sẽ đăng ra một tấm ảnh với bữa ăn dưới ánh đèn.



Khách sạn năm sao cao cấp xa hoa, bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, quà sinh nhật Hermes.



Thứ thu hút cô, không phải là Hermes trong bức ảnh, mà là ở một góc của ảnh chụp, có một cánh tay của người đàn ông.



Cánh tay kia, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, phía trên ngón trỏ còn đeo một chiếc nhẫn ngọc, bàn tay của người đàn ông đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.



Bàn tay này cũng không hề xa lạ.



Nhất là chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ kia, phía trên còn có khắc logo của nhà họ Bạc.



Đó là tín vật được lưu truyền trăm năm mà chỉ có gia chủ của nhà họ Bạc và người thừa kế mới có tư cách đeo.



Vân Giai Kỳ quay trở lại gara.



Doãn Lâm đứng ở bên cạnh xe, thấy cô đã trở lại, anh lập tức tiến lên đón cô, lúc đến gần, lại phát hiện vẻ mặt của cô lại cực kỳ khó coi.



“Vân”



Vân Giai Kỳ giơ tay lên, ý bảo anh ta đừng có lên tiếng: “Tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Chương 240:



“Vâng.” Doãn Lâm không lên tiếng nữa, anh ta mở cửa xe ra, sau khi để cô ngồi lên xe rồi mới đóng cửa xe lại.



Dọc cả đường đi, cả một hành trình bên trong xe đều rất tĩnh mịch.



Ánh mắt Vân Giai Kỳ lạnh lẽo nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cả đầu óc cô đều là hình ảnh thân mật của Lâm Thanh Thủy và Bạc Tuấn Phong, không xua đi được.



Ngây ngô, ngay cả cô đã trở lại phòng bệnh như thế nào, dỗ cho hai đứa trẻ lên giường nghỉ ngơi, cô cũng đều không yên lòng.



Màn đêm càng dày đặc.



Phòng ngủ bên trong phòng bệnh, tấm rèm được che kín.



Vân Giai Kỳ ngủ rất chập chờn, trong loáng thoáng, cô nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.



Cô thật sự rất mệt, tuy đã tỉnh ngủ, nhưng mí mắt lại cực kỳ nặng nề. Cô cố gắng mở mắt ra thì lập tức nhìn thấy một bóng đen cao lớn, đang đứng lặng ở trước giường, vẫn không nhúc nhích.



Cô lập tức bừng tỉnh, lập tức mở to hai mắt, ngồi bật dậy từ trên giường, bên giường lại không có một bóng người.



Là mơ sao?



Cô còn tưởng rằng, Bạc Tuấn Phong đã trở lại.



Vân Giai Kỳ khoác áo ngoài rồi xuống giường, đi ra bên ngoài, nhìn thoáng qua.



‘Vũ Minh và Mạn Nhi đang ôm nhau mà ngủ, trừ cái đó ra, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Bạc Tuấn Phong.



Hóa ra, đúng thật là mơ.



Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng, sao cô lại có thể mơ giấc mơ như vậy chứ?



Cô trở lại bên giường, đắp chăn lên, nhắm mắt lại, nhưng lại không thể nào ngủ được.



Trong lòng cô không hiểu sao tràn ngập sự lo lắng đến tận cùng.



Cô trằn trọc trăn trở, rồi lại một đêm không ngủ.



Bệnh viện, mặc dù là đêm khuya, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.



Trong lúc Vân Ngọc Hân ngủ đến mơ màng, cô ta cảm thấy có bóng người đang đứng bên giường bệnh, cô mở to mắt, lập nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên không biết đã đến từ khi nào, đang đứng ở phía cuối giường.



Ông ta chống gậy chống, nhìn chăm chằm vào chân của cô ta mà nghiến răng nghiến lợi một trận.



Cô ta vừa mới làm giải phẫu cố định, ra khỏi phòng giải phẫu, thuốc tê vừa hết, cuối cùng thần chí của cô ta cũng khôi phục sự thanh tỉnh.



“Ngọc Hân”



Bạc Ngạn Thiên vừa thấy cô ta tỉnh lại thị tức ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay cô ta mà nói với vẻ đau lòng: “Còn đau không? Cháu xảy ra chuyện, sao lại không nói sớm cho ông nội biết chứ? Nếu không phải cha của cháu nói cho ông biết cháu đang ở bệnh viện, thì đến bây giờ ông nội đều bị cháu giấu nhẹm đi đó.”



Khuôn mặt của Vân Ngọc Hân đỏ lên, nước mắt dần dần rơi xuống: “Cháu sợ ông nội lo lắng mà thôi. Thân thể của ông nội không tốt, nếu còn bận tâm tới cháu nữa, nhất định là cháu sẽ càng tự trách hơn nữa. Ông nội không có việc gì đâu, bác sĩ nói cháu phẫu thuật rất thành công.



Nhưng về sau, có thể không thể khiêu vũ được nữa.”



Bạc Ngạn Thiên lại đau lòng đến cực điểm: “Có phải là do cái cô Vân Giai Kỳ kia làm hại không?”



Vân Ngọc Hân cúi đầu, không nói lời nào.



“Ông thấy loại phụ nữ này, chết đi thì mới tốt được. Từ khi cô ta trở về, quả thật là khuấy đảo nhà họ Bạc và nhà họ Vân đến nghiêng trời lệch đất. Ông thấy, cô ta là có ý không muốn để cho chúng ta sống yên ổn mà, là tới báo thù chúng ta.”



“Loại phụ nữ rắn rết này, hôm nay dám dồn ép cho cháu ngã cầu thang, nếu thật sự để cho cô ta gả vào Bạc Vân, ngày mai có thể sẽ náo loạn cho nhà họ Bạc đến mức gà chó không yên cho xem.”



“Ông nội, ông bớt giận.



“Bớt giận? Cô ta đã hại cháu thành ra cái dạng này rồi, làm sao bảo ông bớt giận được đây? Ngọc Hân, cháu chính là đứa nhỏ mà ông thương yêu nhất, cho dù là Thúy Quỳnh cũng kém hơn so với cháu nữa. Cháu tốt bụng hiểu ý người như vậy, dịu dàng nhu thuận, trái tim ác độc như cô ta, xem ông có trừng trị cô ta không.”



Vân Ngọc Hân nói với vẻ ủy khuất: “Bây giờ, cô ta ỷ vào có anh Tuấn Phong bảo vệ cho cô ta, muốn làm gì thì làm. Cháu… cháu chỉ có thể nhường cô ta thôi, nhưng hễ là cô ta có thù hận với nhà họ Vân, thì nhắm vào cháu là được rồi, cháu không hy vọng cô ta giận chó đánh mèo lên những người khác.”



“Ngọc Hân, cháu đúng là một cô bé lương thiện, cũng quá ngốc nghếch. Lúc trước, ông cho rằng đứa nhỏ Tuấn Phong này, trong lòng ít nhiều gì thì có thể có chút có chừng có mực. Nhưng ông thấy nó, căn bản là không có chừng mực gì hết. Làm trò khôi hài cũng nên kết thúc rồi.



240-2-thai-5-bao.jpg

Chương 241:



Hôm sau.



Sau khi y tá đến kiểm tra phòng, Vân Giai Kỳ ở bên cạnh Vũ Minh đang truyền dịch, một bên lại mở laptop ra xử lý hòm thư.



Điện thoại di động vang lên không ngừng.



Vân Giai Kỳ cầm lấy di động thì nhìn thấy trong nhóm lớp đang nói chuyện đến mức khí thế ngất trời, còn có người tag cô nữa.



Bên trong nhóm zalo, cực kỳ náo nhiệt.



Trần Khánh Linh kết bạn zalo với cô, tối hôm qua cô mới đồng ý, mới sáng sớm, Trần Khánh Linh đã kéo cô vào trong nhóm lớp, trong nhóm lớp nhất thời tựa như nổ tung Vậy.



Lúc học trung học, nhân duyên của Vân Giai Kỳ cũng không tính là tốt gì.



Khi đó cô chịu khó học tập, bởi vì phí sinh hoạt mà nhà họ Vân cấp cho cô cũng không nhiều, bởi vậy nên cô quen làm việc ngoài giờ vừa học vừa làm, làm chút việc kiêm chức.



Bình thường ngoại trừ đi học ra, tan học thì chạy ra sớm, mặc dù là bạn học cùng nhưng giao tiếp không nhiều lắm.



Nhưng ở trong mắt mọi người, cô như vậy lại có chút tự cho là mình thanh cao.



Hồi đó lúc tốt nghiệp trung học, còn lưu hành chuyện quay hình chụp ảnh cho nhau, nhưng cô cũng không tham gia vào chụp ảnh tốt nghiệp nữa.



Lúc ấy, quả thực Vân Giai Kỳ chính là nhân vật cực kỳ giàu có trong truyền thuyết, dáng vẻ xuất chúng, thành tích xuất sắc, thân thế không bình thương, lời đồn không ngừng.



Phía sau lưng, những lời nghị luận về Vân Giai Kỳ ở trong lớp nhiều vô số kể.



Sau khi học đại học xong, Vân Giai Kỳ lập tức hoàn toàn bặt vô âm tín.



Có người nói, cô bị tai nạn xe mà chết rồi.



Có người nói, cô được bao nuôi, mang thai ngoài ý muốn, lúc phá thai đã ra rất nhiều mái Có người nói, cô đã ra nước ngoài rồi, một đi không trở lại.



Bởi vậy, vừa thấy Trần Khánh Linh kéo cô vào trong nhóm lớp, không ít người đều cực kỳ nhiệt tình.



Không ngừng có người tag cô.



“Ai vậy? Đây không phải là nhân vật làm mưa làm gió ở trường học năm đó, hoa hậu giảng đường Vân Giai Kỳ sao?”



“Vân Giai Kỳ, có online không? Cuối cùng người của lớp này cũng tụ họp lại rồi.”



“Khánh Linh, làm sao mà cậu thêm được Vân Giai Kỳ vậy?”



Trần Khánh Linh trả lời trong nhóm zalo: “Ngẫu nhiên gặp phải ở bệnh viện, thật sự đúng là trùng hợp, nên lập tức kết bạn với cậu “Vân Giai Kỳ. Đã lâu không gặp.”



“Mấy năm nay sao cậu cứ như là mất tích luôn vậy.



Lúc trước cậu thi vào trường đại học Thiên Đô, sao lại đột nhiên mất tích luôn?”



“Vân Giai Kỳ, có ở đó không?”



Trần Khánh Linh nói: “Có thể là đang bận đó. Ngày hôm qua ở bệnh viện tôi còn nhìn thấy cậu ấy mang theo con trai đi kiểm tra nữa”



“Con trai? Vân Giai Kỳ kết hôn rồi sao?”



“Thật hay giả vậy? Không thể nào. Đột nhiên như vậy?”



Vân Giai Kỳ nhìn tin nhắn bùng nổ trong nhóm zalo, cô nhíu mày, thấy có không ít người tag cô, cô trả lời một câu: “Vừa rồi đang bận”



Trần Khánh Linh: “Vân Giai Kỳ, lúc trước quá vội vàng, chưa kịp hỏi, cậu kết hôn rồi sao?”



Vân Giai Kỳ: “Không.”



Trần Khánh Linh gửi một biểu cảm kinh ngạc: “Vậy hôm nay ở bệnh viện, đứa bé cậu ôm trong lòng không phải con trai cậu sao?”



Vân Giai Kỳ: “Là con trai tôi.”



Trong lúc nhất thời, trong zalo lớp đều yên lặng tĩnh mịch lại.



Lớp trưởng gửi một tin “…” rồi hoàn toàn yên lặng.



Cùng lúc đó, Trần Khánh Linh vừa mới về đến nhà, vừa ăn hoa quả mà người cắt cho, vừa che miệng cười trộm.



Vân Giai Kỳ đúng là dám nói.



Chưa kết hôn, lại dám thừa nhận mình có con. Đây không phải là công khai cho người ta là chưa chồng mà có con sao?
Chương 242:



Ngay cả giấu diếm cô cũng không thèm làm, vậy thì còn sợ người khác sẽ chê cười sao?



Rất nhanh đã có người liên lạc với cô ta.



Là lớp trưởng Từ Quyên.



Từ Quyên: “Khánh Linh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?



Cô ấy không kết hôn nhưng lại có con là sao? Chẳng lẽ tin đồn kia là thật hả?”



Biểu tình trên mặt Trần Khánh Linh vô cùng mờ mịt: “Không biết nữa, tớ cũng chỉ mới vừa gặp người đây thôi, còn chưa nói chuyện với cô ấy được mấy câu. Hơn nữa, mấy chuyện như thế này sao người ta lại nói cho tớ nghe được chứ”



Từ Quyên: “Xem ra tin đồn kia đúng là thật rồi. Cô gái Vân Giai Kỳ này, có lẽ thật sự được người bao dưỡng, sinh ra một đứa con hoang, có mẹ nhưng lại không có cha. Ha ha, nhưng trách ai được bây giờ, tự mình làm thì tự mình chịu chết thôi”



Từ Quyên cũng rất ghét Vân Giai Kỳ.



Lúc trước, khi Vân Giai Kỳ mới chuyển vào lớp, cô hoàn toàn cướp mất đi hào quang của cô ta.



Mặc dù vẻ ngoài của Từ Quyên chỉ tính là bình thường, nhưng thành tích học tập lại không hề tâm thường chút nào, là niềm tự hào của cả lớp.



Kể từ khi Vân Giai Kỳ chuyển đến lớp, bất kể là cuộc thi dù lớn dù nhỏ, Vân Giai Kỳ đều vượt mặt cô ta, bỗng chốc trở thành học trò cưng của các thầy cô trong trường, năm nào cũng dành được học bổng.



Mà học bổng mỗi lớp chỉ có một suất duy nhất, và nó chỉ dành cho người có thành tích xuất sắc nhất.



Hoàn cảnh gia đình của Từ Quyên không tốt lắm, bởi vậy đối với cô ta học bổng là một thứ cực kỳ quan trọng.



Vân Giai Kỳ lấy đi học bổng thì cô ta cam tâm như thế nào được.



Ở trong mắt thầy cô giáo, Vân Giai Kỳ hoàn hảo đến độ không có lấy một khuyết điểm. Nhưng trên thế giới này là gì có người hoàn mỹ một trăm phần trăm được.



Từ Quyên vẫn luôn để mắt đến Vân Giai Kỳ, vì vậy cho nên lúc hai nữ sinh ở trường bàn tán đồn nhảm chuyện của Vân Giai Kỳ và Lý Khải Luân, Từ Quyên vừa nghe xong lập tức mang những lời này truyền đi cả lớp học.



Chỉ trong chớp mắt, Vân Giai Kỳ từ một cô gái ưu tú, một học sinh tài năng bỗng chốc bị bôi đen thành trà xanh không có mặt mũi.



Trần Khánh Linh: “Từ Quyên, cậu có biết cái túi xách màu bạch kim đính kim cương của Hermes không?”



Từ Quyên làm ở cửa hàng chuyên doanh của Hermes, Trần Khánh Linh lấy được một người chồng là doanh nhân giàu có, vì vậy cô ta thường xuyên đến mua hàng ở cửa hàng chuyên doanh mà Từ Quyên đang làm việc kia.



Khi còn đi học Từ Quyên là lớp trưởng, sau khi tốt nghiệp thì đến làm việc ở cửa hàng chuyên doanh của Hermes, thu nhập tuy coi như cũng không tồi, nhưng để so với Trần Khánh Linh thì vẫn kém rất xa.



Mới đầu, lúc Trần Khánh Linh đến cửa hàng để mua túi xách, trong lòng cô ta còn có chút bất bình.



Nhưng về sau số lần Trần Khánh Linh đến càng thường xuyên hơn, dẫn đến hiệu suất làm việc của cô ta cũng tăng lên theo.



Một người vì thể diện, một người vì năng lực làm việc.



Vì vậy, Từ Quyên và Trần Khánh Linh gần như là quen thuộc với nhau. Thỉnh thoảng ngày thường Trần Khánh Linh cũng hay mời cô ta đi ăn cơm, quan hệ của hai người có khoảng thời gian vui vẻ hơn.



Lớp phó Hoắc Đông Thành ló mặt ra từ trong nhóm trò chuyện.



Hoäc Đông Thành: “Đã thêm Vân Giai Kỳ vào. Thật tốt quá. Chào mừng, chào mừng. Họp lớp năm nay có đủ nhân số rồi.”



Từ Quyên: “Vân Giai Kỳ gia nhập, nhìn xem Hoäc Đông Thành lớp chúng ta kích động như thế nào kìa”



Những lời này thật sự không phải là đang nói quá.



Trong suốt ba năm học cấp ba, Hoắc Đông Thành một lòng thích thầm Vân Giai Kỳ mà không dám thổ lộ, chuyện này ở trong lớp học được lan truyền rất rộng rãi, hầu như ai cũng biết.



Từ Quyên vừa thấy Hoắc Đông Thành phấn khích như vậy, lập tức nhìn thấu được mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trong lòng Hoắc Đông Thành vẫn nhớ mãi không quên Vân Giai Kỳ.



Cô ta có chút không cam tâm.



Hoäc Đông Thành kế nhiệm vị trí tổng giám đốc ở công ty của cha cậu ta, tuổi đời còn trẻ nhưng lại sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ.



Lúc còn đi học, Từ Quyên cũng một lòng thầm mến Hoäc Đông Thành, nhưng Hoắc Đông Thành lại không quan tâm đến ý tứ kia cô ta.



Cô ta muốn nhắn tin riêng với Hoắc Đông Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK