Bạc Tiêu Dương cũng nhìn Vân Giai Kỳ, nhưng cô đột nhiên nói: “Các anh hãy làm ơn… chấm dứt cuộc điều tra này ngay lập tức”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Khi cảnh sát nghe cô nói muốn kết thúc cuộc điều tra này, thì tất cả mọi người đều như chết lặng.
“Có phải là những kẻ bắt cóc đó đã đe dọa gì cô, đúng không?”
Cảnh sát nói: “Chúng tôi rất có kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này. Với thực lực của cô bây giờ, thì cô không thể tự đối phó được với bọn bắt cóc đâu. Với loại người này xảo quyệt và nham hiểm này, cho dù là cô có hứa với họ sẽ thương lượng bảng tiền mặt đi nữa, thì con tin cũng đang nằm trong tay họ, từng giây từng phút đều nguy hiểm đến tính mạng. Các cô cần phải hợp tác với chúng tôi thì mới có thể điều tra được vụ án này”
Phía cảnh sát vẫn đang cố gắng liên lạc: “Cô có thế cho chúng tôi số của tên bắt cóc đó không, chúng tôi sẽ xác định vị trí của anh ta ngay lập tức…”
“Mọi nhất cử nhất động của các anh, nếu để anh ta phát hiện ra, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
“Đương nhiên là chúng tôi sẽ không hành động hấp tấp rồi”
“Người vừa mới liên lạc với tôi đó là một người đàn ông. Người đàn ông đó nói răng Vân Ngọc Hân đã bỏ ra sáu trăm tỷ để mua mạng sống của tôi”
“Vân Ngọc Hân?” Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe đến cái tên này.
“Vân Ngọc Hân, đó chẳng phải là ngôi sao lớn Vân Ngọc Hân sao?”
“Không phải chứ “Không thế nào đâu, có thể là trùng tên thôi..”
Vân Giai Kỳ nói: “Đó chính xác là Vân Ngọc Hân mà mọi người đều biết đó.
Chuyện này thật sự rất phức tạp, cô ta có thù riêng với tôi, tôi chỉ không ngờ răng cô ta lại dùng cách này..”
Nói được nửa đường, giọng của cô đột nhiên dừng lại.
Vân Giai Kỳ nhìn cảnh sát và nói: “Bây giờ, chắc là Vân Ngọc Hân đang lẩn trốn ở đâu đó để tránh tội rồi. Có quá nhiều vụ án liên quan đến người này, loại người này không hề đơn giản”
“Cô Vân Giai Kỳ, trước tiên cô hãy bình tĩnh”
Đội trưởng của đội cảnh sát bước tới và nói với cô: “Tôi biết, tên bắt cóc đó đã yêu cầu cô làm việc này! Nhưng cô cũng không thể làm theo tất cả lời yêu cầu của anh ta được. Đây là một manh mối rất quan trọng, nếu chúng ta tiếp tục lần theo manh mối này, thì nhất định sẽ.
“Khi anh đặt tiền cược cho một ván bài thì anh có biết được là đối thủ của mình đang cầm lá bài gì trong tay hay không?” Vân Giai Kỳ hỏi một cách đột ngột.
Chương 1003
Đội trưởng đột nhiên im lặng một lúc lâu.
‘Vân Giai Kỳ nói: “Anh không biết đúng không! Anh dám đánh cược, nhưng nếu số tiền cược quá lớn, thì anh có còn dám đánh cược nữa không? Nếu như: đánh cược thua thì không có gì khác ngoài chuyện phá sản, nhưng nếu lần này tôi thua thì…”
Khi nghĩ đến Mạn Nhi và Cung Bắc, Vân Giai Kỳ nắm chặt tay, cố gắng nhấn mạnh từng chữ: “Ván này, tôi không được thua!”
Cô không quan tâm đến lai lịch của tên bắt cóc nữa.
‘Vào một buổi chiều, giữa ban ngày ban mặt như vậy, mà anh ta có thể đưa hai đứa trẻ đi mất từ khu biệt thự Long Thần đã được canh phòng rất nghiêm ngặt, thậm chí anh ta còn rất quen thuộc hơn với việc né tránh việc giám sát của các camera an ninh trên tất cả các tuyến đường trong thành phố, sức chống phá khủng khiếp như vậy cho thấy họ hoàn toàn không phải là những người bình thường.
Anh ta chắc chấn là một tên liều mạng đã được đào tạo bài bản.
Cô không quan tâm đến tiền bạc.
Nhưng vì Mạn Nhi và Cung Bắc, nên cô không dám đánh cược.
“Tôi nhất định sẽ không để anh ta dắt mũi vô điều kiện, nhưng mà… bây giờ, các anh không cần điều tra vụ án này nữa, ngoài ra, tôi cũng không muốn bất kỳ phương tiện truyền thông nào chú ý đến chuyện này”
Ở bên cạnh, Bạc Tiêu Dương cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Vào thời điểm mấu chốt như vậy, mà suy nghĩ của cô vẫn rất rõ ràng.
Đối với những người khác, chắc là đã hoang mang lo sợ từ lâu, nhưng cô rất bình tĩnh và đã tìm ra biện pháp đối phó tiếp theo.
Toàn bộ cảnh sát đều không thế làm gì được.
Những người có tra.
n quan trong vụ án đều có quyền yêu cầu đình chỉ điều Vì vậy họ sẽ không có quyền can thiệp vào nữa.
Đáng lẽ ra, họ cũng đang mất đi phương hướng phán đoán, nếu như Vân Giai Kỳ không phối hợp cung cấp thông tin thì họ cũng bất lực!
Đội trưởng nói một cách nghiêm nghị: “Tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô!
Nhưng nếu như cô có manh mối gì quan trọng, thì cô vui lòng liên hệ với chúng tôi ngay và đừng hành động hấp tấp khi chưa được cho phép! Nếu không, khi cô không quan tâm đến an toàn cá nhân, thì cô sẽ mất nhiều hơn là được lợi đấy”
“Tôi biết Cảnh sát đã rút hết toàn bộ, họ thu dọn hiện trường, kéo chiếc xe và thi thể trở về đồn.
Tuy nhiên, Vân Giai Kỳ vẫn đứng tại chỗ, và không hề nhúc nhích.
Bạc Tiêu Dương hỏi: “Bây giờ, nói như thế nào nhỉ, về nhà, hay là…”
“Chờ một chút”
Vân Giai Kỳ đi dọc theo dấu vết của lốp xe thì dừng lại: “Tại sao chỉ có dấu vết của chiếc xe này thôi?”
Con đường vô cùng lầy lội nhưng chỉ còn lại dấu vết của chiếc xe này.
Dấu vết khác của chiếc xe trên con đường này cứ như đã bốc hơi trong không khí loãng vậy.
Có một con mương ở bên cạnh đó, và có một cánh đồng ở bên cạnh con mương.
Vân Giai Kỳ bật đèn pin lên soi, thì ngay sau đó cô đã tìm thấy dấu vết của một chiếc xe đang chạy ở trên cánh đồng Cô lần theo dấu vết này để đi về phía trước, thì ra đây chỉ là một con đường nhỏ khác dẫn thẳng đến quốc lộ.
Tên bắt cóc này đúng thật là rất xảo quyệt!
Để không lưu lại dấu vết trên đường, anh ta đã điều khiển xe lao xuống, cánh đồng, băng qua cánh đồng đó rồi phóng xe ra quốc lộ.
Tại cánh đồng đó, Vân Giai Kỳ cũng tìm thấy một biến số xe.
Biển số xe này cũng là giả.
Nói cách khác thì..
Chương 1004
Nếu cảnh sát điều tra một cách nghiêm túc, thì họ đã tìm kiếm những chiếc xe Van phù hợp với từng đặc điểm ở mỗi ngã tư, nếu biển số xe là giả thì họ cũng sẽ không có cách nào theo dõi được Vân Giai Kỳ cau mày, nói chung khả năng tránh né sự điều tra của tên bắt cóc này cũng không đáng sợ lầm.
Cuối cùng thì họ là ai?
Bạc Tiêu Dương đi theo phía sau và nói: “Đừng ở lại đây thêm nữa, lỡ như.
những tên bắt cóc vẫn còn ở xung quanh đây thì sao”
Vân Giai Kỳ quay lại.
Bạc Tiêu Dương nói: “Chắc chắn là họ sẽ không phạm tội một mình, làm sao mà họ biết được chúng ta đã liên lạc với cảnh sát chứ? Nói cách khác thì một trong số họ có thể đang lẩn trốn ở đâu đó trong thôn này, anh ta nhìn thấy xe cảnh sát đến vì vậy họ đã lập tức gọi cho cô”
Đột nhiên Vân Giai Kỳ cũng nhận ra.
Trời cũng đã rất khuya rồi.
Thôn xóm vắng vẻ, cũng không có đèn đường.
Nhìn xung quanh, có bóng dáng của vài người thanh niên, họ vừa đi bộ vừa hút thuốc lá ở bên lề đường, cũng có một số người thì chạy xe điện Một trong những người này cũng có thể là đồng phạm của tên bắt cóc kia.
Trong lòng của Vân Giai Kỳ cũng cảm thấy lo lắng.
Bạc Tiêu Dương cười và nói: “Bây giờ cô cũng biết sợ rồi sao?”
Cậu ta bước tới và nắm lấy tay cô: “Có tôi ở đây rồi, cho dù những tên bắt cóc đó có bao vây xung quanh cô đi nữa, thì chúng cũng đừng hòng làm gì được cô.”
Bạc Tiêu Dương kéo Vân Giai Kỳ quay trở lại xe.
Sau khi khóa cửa xe, trong lòng Vân Giai Kỳ cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Cô nói với Bạc Tiêu Dương: “Mục tiêu của họ là tôi, vậy tại sao Mạn Nhi và Tiểu Bắc lại bị bắt cóc”
“Chẳng phải là cô cũng đã nói rồi hay sao, vụ tai nạn đó là do Vân Ngọc Hân gây ra, nhưng cô lại không chết, và họ đã thất bại, cho nên đó cũng là lý do tại sao mà họ cố tình bắt cóc hai đứa trẻ.”
“Có lẽ là, ngay từ đầu, họ đã có kế hoạch khác, một khi kế hoạch kia thất bại, thì họ sẽ nhanh chóng chuyển sang thực hiện kế hoạch thứ hai”
“Ừ, chắc chẩn là họ đã lên kế hoạch từ trước rồi.”
Hai mắt của Vân Giai đỏ bừng lên vì tức giận, cô không ngờ rằng Vân Ngọc Hân lại dám làm ra những chuyện như vậy!
Cô tức đến phát điên lên?
Vân Giai Kỳ nghiến răng: “Cô ta điên rồi sao? Cô ta làm việc này thì được lợi gì cho cô ta chứ?”
“Một khi mũi tên đã bản khỏi cung thì sẽ không thể lấy về được nữa. Cô ta đã đi sai một bước, không thể cứu vãn được nữa, vì vậy cô ta chỉ có thể liều chết thôi”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng không cần nghĩ tới tại sao cô ta lại làm như vậy, bây giờ chúng ta phải tìm ra biện pháp đối phó trước đã”
Nghĩ đến đây, Vân Giai Kỳ nhanh chóng cầm điện thoại di động lên và gọi.
“Chuẩn bị thật nhiều tiền mặt cho tôi, càng sớm càng tốt”
“Được ạ, thưa cô Vân Giai Kỳ, cô muốn chuẩn bị khoảng bao nhiêu tiền mặt ạ”
“Không cần biết số lượng bao nhiêu, càng nhiều thì càng tốt.”
Đêm cũng đã khuya, bông nhiên trời lại đổ xuống một cơn mưa to.
Trong một nhà kho tối tăm ở dưới lòng đất, bốc lên một mùi hăng nồng nặc Mùi ẩm mốc xen lẫn với mùi máu tanh.
Chương 1005
Toàn bộ cửa của nhà kho đều bị đóng kín, tối om, không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ để lại một chiếc đèn liêu xiêu.
Trong nhà kho có một dãy lồng sắt.
Đây là một nhà kho nhốt chó cũ đã bị bỏ hoang.
Những chiếc lồng sắt này từng được dùng để giam giữ những chú chó.
Một năm trước, sau khi thành phố được cải tạo, thì nhà kho nhốt chó này đã phải dời đi nơi khác, và bỏ hoang chỗ này, theo dự kiến ban đầu thì sẽ san bằng mặt đất và quy hoạch lại, thế nhưng dự án gặp khó khăn và khu vực này đã trở thành một bãi đất bỏ hoang mà không một ai quan tâm.
Ánh sáng mờ ảo xuyên qua những chiếc lồng sắt, Cung Bắc thu mình ngồi vào trong một góc, trên người đầy vết thương.
Cậu bé đang muốn bảo vệ cho Mạn Nhi.
Mạn Nhi không bị thương, nhưng trên người Cung Bắc thì lại có rất nhiều vết thương, giống như cậu bé đã bị đánh bằng một thứ gì đó, máu me bê bết.
Có vài vết máu nhớp nháp dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn và đáng yêu, trên gò má còn có vài vết bầm tím, rõ ràng là cậu bé đã từng phải chịu một sự hành hạ nào đó.
Mạn Nhi từ từ mở mắt ra và nhìn sang xung quanh, không có ai ở trong nhà kho cả.
Cô bé vô cùng sợ hãi Sau khi cô bé tỉnh dậy và phát hiện ra mình và Cung Bắc đang bị nhốt trong một cái lồng sắt nhỏ, cô bé đã rất sợ hãi và khóc lên.
Một vài tên gian ác bước đến, trên tay cầm roi huấn luyện chó và dọa cô bé không được khóc.
Mạn Nhi rất can đảm, làm sao cô bé có thể chịu sự uy hiếp của họ được, cô bé lại càng khóc to hơn.
Những người đó không nói gì cả, họ định quất roi về phía cô bé.
Cung Bắc nhanh chóng ôm chặt lấy cô bé vào lòng, kiên cường chống đỡ cho cô bé hàng chục roi.
Vốn dĩ, da của trẻ em đã rất mỏng manh.
Chỉ sau một vài trận đòn, da của cậu bé đã bị trầy gần hết.
Trong môi trường tối tăm như vậy, sức đề kháng của Cung Bắc vốn dĩ đã rất yếu, bây giờ còn bị thương nặng nên dẫn đến cậu bé bị sốt cao.
Cậu bé vẫn mơ hồ cảm nhận được Mạn Nhi đang chuyển động trong vòng tay của cậu bé.
Theo bản năng của mình, cậu bé ôm chặt lấy cô bé và nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ…”
Mạn Nhi nhìn cậu bé với những vết thương khắp người, bỗng nhiên, khóe mắt của cô bé đỏ hoe.
Cung Bắc bị sốt đến mức khàn cả giọng: “Có… còn có anh ở đây”
Một tiếng “ầm” vang lên.
Đột nhiên, cánh cửa cuốn nặng nề bị ai đó nhấc lên.
Cung Bắc lo lắng nhìn theo, và nhìn thấy hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi vào.
Cậu bé ôm chặt lấy Mạn Nhi và nhắm mắt lại Mạn Nhi cũng nhắm mắt lại và giả vờ bất tỉnh.
“Văn còn chưa tỉnh à?”
Người đàn ông bước đến phía trước chiếc lồng, lấy một cây sào tre chọc vào bụng Cung Bắc, thấy không có phản ứng gì, anh ta mở cửa lồng sắt ra và đá vào vai của Cung Bắc.
Cung Bắc rên rỉ trong đau đớn, ngay sau đó, cậu bé bị một chậu nước lạnh dội vào từ trên đầu xuống.
Một tiếng “rào” vang lên.
Nước muối đổ xuống như thác.
Trên người của Cung Bắc đã mang đầy vết thương, nên khi nước muối thấm vào vết thương, hai mắt cậu bé đột nhiên mở to lên vì đau đớn, từ tóc đến người đều ướt đẫm nước, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Toàn thân cậu bé đều đau đớn, cứ như là có vô số con kiến đang cần xé vậy.
Chương 1006
Cung Bắc đau đớn đến mức muốn khóc, từ nhỏ đến lớn, cậu bé chưa bao giờ phải chịu đựng sự áp bức và lăng nhục nào lớn như vậy cả, vậy mà, cậu bé lại phải cố gắng chịu đựng, chỉ sợ một khi cậu bé sẽ khóc lên, và sẽ bị đánh thêm lần nữa.
“Ha ha! Dậy đi!”
Họ bước tới phía trước lồng sắt, trong tay họ là một con chó săn to lớn, rõ ràng là con chó săn đó rất phấn khích, có lẽ là con chó săn đó đã ngửi thấy mùi máu tanh, cho nên nó mới đột nhiên trở nên kích động, gầm gừ và sủa lớn về phía của Cung Bắc và Mạn Nhi.
“Gâu gâu gâ Tiếng con chó săn to lớn gầm gừ đã làm cho Mạn Nhi càng thêm sợ hãi.
Cung Bắc ôm cô bé vào lòng, hai hàm răng nghiến chặt lại, vẻ mặt của cậu bé trở nên hơi lạnh lùng.
Cậu bé dựa vào góc rồi từ từ ngồi dậy, che cho Mạn Nhi ở phía đẳng sau, trên mặt cậu bé không những không có một chút sợ hãi nào mà thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Nhìn thấy túi sữa nhỏ này không những không tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn cười nhếch mép và nhìn chẳm chẳm vào họ, hai người đàn ông nhìn nhau và cũng cảm thấy lạ.
“Thẳng nhóc con này không sợ một chứt nào cả!”
Một người đàn ông đi tới phía trước cái lồng và đột ngột đá mạnh vào cậu bé: “Thăng nhóc con này, mày không sợ chết sao?”
Cung Bắc cắn chặt môi lại và không nói gì.
Người đàn ông ngồi thấp xuống, nắm lấy tóc rồi kéo cậu bé về phía trước và cẩn thận xem xét khuôn mặt của cậu bé.
Trong mắt của Cung Bắc vẫn không để lộ ra vẻ sợ hãi, và nói một cách vô cùng bình tĩnh: “Các ông đang muốn làm gì?
Phát âm của cậu bé vẫn rất rõ ràng.
Dù bị thương nhưng nặng, thế nhưng cậu bé không hề la hét vì đau đớn.
Người đàn ông giật mình, có chút ngạc nhiên và hỏi: “Mày thật sự không sợ _ Nếu như đó là một đứa trẻ bình thường khác, chắc nó đã khóc cạn nước mắt từ lâu rồi Đứa trẻ này có một làn da mỏng manh và mềm mại, trông rất yếu ớt, thế nhưng cậu bé vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
“Tại sao mày lại không sợ.”
Cung Bắc mở miệng, nước muối và máu cùng chảy vào trong miệng của cậu bé, vừa mặn vừa chát: “Có ai mà không sợ chết, ông không sợ à”
Không đợi người đàn ông đó lên tiếng, Cung Bắc lại tiếp tục nói: “Đương nhiên là tôi không sợ, ông dám trói tôi, có nghĩa là lòng can đảm của ông cũng không nhỏ”
“Ồ? Mày đang uy hiếp tao đó sao?”
“Tính mạng của chúng tôi đều nắm ở trong tay ông, vậy thì tôi có cái gì đâu mà có thể uy hiếp ông đây”
Cung Bắc lại nói: “Các ông muốn thế nào? Nếu như các ông bắt cóc chúng tôi để đổi tiền chuộc, thì đừng động vào tôi và em gái tôi, chỉ cần chúng tôi có thể sống sót để rời khỏi chỗ này, các ông muốn đòi bao nhiêu tiền thì cũng sẽ có bấy nhiêu tiền.”
“Đúng là cách nói chuyện của con nhà giàu có khác, chỉ thấy giàu rồi!”
Người đàn ông chống căm, nhe ra một hàm răng ố vàng, nở nụ cười vô.
cùng quái dị và hỏi: “Mày có thể cho tao bao nhiêu tiền? Trong con heo đất nhỏ của mày thì có thể có bao nhiêu tiền chứ?”
Ánh mắt của Cung Bắc chứa đựng một chút hờ hững và giễu cợt Cậu bé mở hé mắt, và lạnh lùng nói “Ai mà biết được lời nói của mày có giá trị gì hay không.”
òn tùy vào ông muốn bao nhiêu nữa”
Người đàn ông nói: “Mày không khóc được hay sao? Hôm nay, tâm trạng của chú đây không được tốt cho lắm, nếu không thì mày chỉ cần cầu xin tao thương xót, thì có thể tao sẽ nhẹ tay một chút?”
Chương 1007
Cung Bắc nói: “Cha tôi đã dạy cho tôi rất nhiều điều, nhưng mà cha tôi lại không dạy tôi làm thế nào để cầu xin sự thương xót”
Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên cứng đờ ra.
Cung Bắc nói: “Ông muốn tôi cầu xin lòng thương xót từ ông à, đáng tiếc là ông nhầm người rồi!”
“Khốn kiếp!” Người đàn ông tức giận tát cậu bé một cái Cung Bắc đột nhiên bị đánh vào mặt nên đã ngã sang một bên.
Mạn Nhi phía sau sợ tới mức phải che miệng lại, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm lấy vạt áo của Cung Bắc, cả người cô bé run lên vì sợ hãi.
“Anh ơi..” Cô bé hét lên, cảm thấy có chút tủi thân!
Người đàn ông đó nhanh chóng chuyển ánh mất sang Mạn Nhị, và trong đầu không thể không có những ý nghĩ xấu xa Anh ta vừa đưa tay ra và định đưa về phía Mạn Nhị, thì Cung Bắc đã kịp nắm lấy cánh tay của anh ta và cắn chặt xuống.
Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn rồi rụt tay lại, quay sang nhìn Cung Bắc bảng một ánh mắt dữ tợn, rất muốn cho con chó lao vào chuồng để căn nát cậu bé!
Nhưng anh ta phải giữ lại hai đứa trẻ này!
Chỉ là, không thể dập tắt được ngọn lửa độc ác đang cháy này.
Ngay khi người đàn ông lấy được cây roi, anh ta đã lôi Cung Bắc ra khỏi lông sắt, quất vào người cậu bé một cách dữ dội: “Mày là chó à? Mày dám cắn tao! Mày lại dám cần à! Cẩn này!”
Một trận đòn vô cùng tàn nhẫn.
Cung Bắc đau đớn ôm lấy vai, khuôn mặt nhỏ của cậu bé đỏ bừng lên.
“Đừng đánh nữa!”
Mạn Nhi sợ hãi khóc lên.
Cô bé biết rằng mình sẽ bị đánh nếu khóc như vậy nhưng trơ mắt nhìn Cung Bắc bị đánh dã man, cô bé vừa hoảng vừa sợ, nhếch nhác bò ra khỏi cái lồng.
Đột nhiên nhào lên người của Cung Bắc, chịu thay cho cậu bé mấy roi.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữ: Mạn Nhi vừa khóc vừa nói: “Cầu xin mấy người… Đừng đánh nữa, đánh nữa thì anh trai tôi sẽ chết mất…
Cung Bắc hơi ngơ ra.
Một tiếng “anh” này khiến cậu bé mềm lòng.
Cung Bắc cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, kéo cô bé vào lòng để che chở, lật người lại, chắn ở trên người cô bé rồi ôm lấy cô bé.
“Chát!”
“Chát!”
Đồn roi đánh ở trên người cậu bé không thương tiếc.
Cung Bắc cản chặt hàm răng đến mức lợi cũng đây máu.
Mạn Nhi nhìn Cung Bắc đang che chẩn trên người mình mà đau lòng, nước mắt không ngừng rơi “Đừng đánh nữa..” Cô bé khóc đến mức khàn cả giọng.
Con chó săn to lớn ở bên cạnh sủa ầm ï, nó há cái miệng to như chậu máu, như thể nó sẽ có thể nhào tới bất cứ lúc nào.
“Được rồi!”
Một người đàn ông khác chạy đến, ngăn người đàn ông đang vung roi lại “Đừng đánh nữa, đánh nữa thì sẽ xảy ra án mạng mất”
Người nọ vẫn kêu gào: ‘Không phải xương cốt thẳng nhóc này cứng rắn lắm sao? Nếu không cho nó nếm mùi đau khổ một chút, nó sẽ không biết cái gì gọi là trời cao đất dày!”
“Suy cho cùng thì nó vẫn là một đứa trẻ, mày đánh như vậy, chúng ta làm sao có thể giao nộp nó được”