**********
Chương 3: Bạc Vũ Minh?
Vậy mà đứa nhỏ này học cùng một lớp.
với Mạn Nhi?
Vân Giai Kỳ kinh hãi lùi về sau nửa bước.
“Mẹ?
Mạn Nhi ôm cổ cô, ngọt ngào ngây thơ giải thích: “Mạnh Nguyên Bình bắt nạt con, con không cố ý cào cậu ta đâu”
“Cô nhóc nói cho rõ đi!”
Cô Mạnh kích động đứng bật dậy, những lời nói ra miệng tràn ngập mùi thuốc súng: “Sao con tôi bắt nạt cô nhóc được?”
Giọng của cô Mạnh làm sợ tới hung dữ với Mạn Nhị, lạnh lùng nâng mắt, ánh mắt như dao.
Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần, bình ổn tâm trạng, quay đầu nhìn về phía cô Mạnh: “Tôi có hỏi cô sao?”
“Cô có thái độ gì đấy hả?” Cô Mạnh giống như chọi gà.
Đôi môi đỏ mọng của Vân Giai Kỳ hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, mặc một bộ âu phục nhỏ ôm sát lấy vòng eo bé, nhưng tôn lên thân phận tôn quý.
“Lúc đứa bé xung đột, cô có ở hiện trường không? Cô là đương sự sao? Tôi còn chưa biết tường tận mọi chuyện, cô đã xông tới gây sự, thái độ ác liệt, giống y như người đàn bà chanh chua chửi đổng lên.”
“Người đàn bà chanh chua chửi đổng lên? Cô nói ai là người đàn bà chanh chua hả?”
Vân Giai Kỳ không để ý tới cô ta.
“Mạn Nhi, người ta bắt nạt con thế nào?
Con nói với mẹ, có mẹ ở đây, con đừng sợ”
Mạn Nhi nói: “Lúc con ngủ trưa, cậu ta sờ soạng chân con. Mẹ nói, chỗ quần áo che khuất không thể để người khác chạm vào, con muốn đẩy cậu ta ra, kết quả không cẩn thận cào trúng cậu ta.”
Vân Giai Kỳ nghe thấy thế, nhìn về phía cha mẹ đối phương: “Đây là ý gì? Con trai của cô bắt nạt con gái tôi trước, kẻ ác tố cáo trước à?”
Cô Mạnh dã man không hiểu chuyện nói: “Con tôi mới năm tuổi, nhỏ như vậy, có thể biết cái gì chứ? Cho dù thắng bé phạm sai lầm, cũng là sai lâm vô tâm, cô xem con tôi bị đánh thành ra cái gì? Trán bị khâu ba mũi, sau này để lại sẹo, các người lấy gì bồi thường? Các người dạy dỗ con mình như vậy sao?”
Vân Giai Kỳ trả lời một cách mỉa mai: “Cơ bản không hiểu chuyện nam nữ, nhưng mới năm tuổi đã động tay động chân với cô bé, cô quản con mình như vậy à?”
“Tôi quản con tôi thế nào, cần cô tới dạy sao? Con gái cô đánh người, sao không nói gì?” Cô Mạnh lại chỉ về phía “đầu sỏ gây nên”, nhìn chằm Bạc Vũ Minh, giọng nói sắc bén: “Cha mẹ đứa nhỏ này đâu? Sao còn chưa tới?”
Hiệu trưởng bảo vệ nói: “Cô Mạnh cô bình tĩnh một chút…”
“Hiệu trưởng, bà bảo vệ đứa bé này như: vậy, xem ra đứa nhỏ này có bối cảnh không nhỏ đâu! Cho dù trong nhà có chút bối cảnh, cũng không thể ỷ thế hiếp người như vậy, hiểu không? Hơn nữa bà không hỏi thăm một chút, nhà họ Mạnh có địa vị gì ở thủ đô? Bà có biết Mạnh Đức Hải chồng tôi hay không?
Tôi hỏi lần nữa, vết thương trên trán con tôi, rốt cuộc là ai làm?”
Bạc Vũ Minh lạnh lùng thốt lên: “Tôi”
Mọi người nhìn về phía cậu bé.
Đứa bé rời khỏi ghế đứng dậy, dáng người thẳng tắp, trên gương mặt tuấn tú có chút lạnh lùng, có chút sắc bén.
“Tôi làm”
“Nhóc đánh người còn đúng lý hợp tình như vậy, người nhà nhóc mặc kệ nhóc, vậy thì tôi thay người nhà cậu quản giáo nhóc!”
Cô Mạnh thẹn quá hóa giận, xông tới trước mặt Bạc Vũ Minh, giơ cao tay lên Vân Giai Kỳ thấy cô Mạnh sắp tát lên trên mặt Bạc Vũ Minh, thì sải bước tiến lên chặn tay cô ta.
“Con trai của cô không có giáo dưỡng, cô cũng không có giáo dưỡng sao?”
“Cô là cái thá gì chứ, đến lượt cô nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Cô Mạnh còn chưa nói hết câu, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Trợ lý của hiệu trưởng vội vàng tiến vào: “Hiệu trưởng, tổng, tổng giám đốc Bạc tới đây..
Phía sau, tiếng bước chân truyền tới.
Trợ lý nghỉ ngờ, đây là tiếng bước chân một người đàn ông mới có thể phát ra.
Nặng nề, có lực, trong vô hình lộ ra một chút uy phong không thể bỏ qua!
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, theo sát phía sau cô ta.
Bạc Tuấn Phong đi vào văn phòng, lúc này thân cao một mét chín mươi hai nổi bật trong phòng, khiến bầu không khí trong phòng làm việc đều trở nên áp lực hơn Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng.
Lạnh lùng tới mức tận xương.
Đứng dưới ánh đèn, từ góc độ của Vân Giai Kỳ, chỉ có thế nhìn thấy sườn mặt góc cạnh của anh, cùng với đôi môi mỏng khêu gợi.
Môi của anh rất mỏng, giống như do dao khắc ra, màu môi rất nhạt.
Dáng vẻ thâm thúy, một nửa giấu ở trong bóng tối, căng thẳng lại lạnh lùng uy nghiêm.
Bạc Tuấn Phong..
Vân Giai Kỳ quay lưng lại, bảo vệ Mạn Nhi ở trong ngực theo bản năng.
Cô không nghĩ tới, vậy mà gặp được anh ở chỗ này.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên Bạc Tuấn Phong đã chú ý tới cô.
Đôi mắt anh hơi nheo lại, nhìn về phía bóng lưng người phụ nữ, bất chợt trông thấy nửa gương mặt Mạn Nhi lộ ra từ khuỷu tay cô.
Lolita nhút nhát nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, mang theo vài phần sợ người lạ.
Cô Mạnh vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong, đã bị gương mặt tuấn tú và khí thế kinh người trên thân người đàn ông chấn trụ thật sâu.
Rất nhanh cô ta trở nên dũng cảm hơn, chỉ vào anh chất vấn: “Anh là cha của Vũ Minh đúng không?”
Bạc Tuấn Phong dời mắt nhìn cô ta.
“Đúng vậy”
“Anh xem con trai ngoan anh dạy dỗ kìa, đánh con trai tôi thành ra như vậy, trên mặt còn khâu mấy mũi! Chuyện này, anh phải cho tôi một câu trả lời hài lòng!”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, đôi môi rét lạnh: “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”
“Nếu không thì anh nghĩ tôi đang nói chuyện với ai? Anh đừng làm ra vẻ nữa! Anh cho răng anh là ai chứ?”
Người đàn ông trả lời: “Bạc Tuấn Phong”
Anh nói xong, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ kia, trên người tràn ngập hơi thở lạnh lùng, cho dù cách xa mấy mét, đều có thể khiến người ta không thở nổi.
“Bạc cái gì…”
Cô Mạnh kịp phản ứng tên của anh, thiếu chút nữa cần phải lưỡi, nghe thấy rõ tên này, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bạc… Bạc Tuấn Phong?
Bạc Tuấn Phong, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Ngạo sao?
Cho dù cô ta chưa từng gặp Bạc Tuấn Phong, nhưng cái tên này như sấm bên tai cô ta, còn xa không thể chạm tới.
Nhà họ Bạc giàu có gia ngi lớn, tập đoàn Thiên Ngạo trên danh nghĩa đầu tư về khách sạn, giáo dục, bệnh viện, trung tâm đồ điện, siêu thị cỡ lớn,..
Người đàn ông trước mắt, đúng là thái tử nhà họ Bạc, Bạc Tuấn Phong.
“Mẹ..”
Mạn Nhi cảm thấy không khỏe nói: “Chú này thật đáng sợ..”
Bạc Tuấn Phong theo tiếng nhìn tới, lolita đang cuộn mình trong lòng Vân Giai Kỳ, chỉ để lộ đôi mắt vô tội, vụng trộm đánh giá anh.
Vân Giai Kỳ che chở cô bé rất cẩn thận, đè thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, mẹ ở đây”
“Cha”
Bạc Vũ Minh nói: “Khi ngủ trưa, cậu ta leo lên giường Mạn Nhi, mò mẫm Mạn Nhi, còn muốn hôn trộm Mạn Nhi nữa”
Dừng một lát, cậu bé lộ ra ánh mắt lạnh lùng như người đàn ông: “Con ghét cậu ta.”
Cơ thể cô Mạnh run lấy bẩy một lát, thái độ quanh co.
“Tổng giám đốc Bạc, chuyện này…
Chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm! Vừa rồi là tôi có mắt không tròng, không biết Vũ Minh là con trai của ngài… Mong ngài đại nhân đại lượng, biến chiến tranh thành tơ lụa, không ngại chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không…”
------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!