“Trong mắt anh chỉ có cô ta thôi à? Ở đây có nhiều người như vậ anh đều không nhìn thấy hay sao?” Bạc Ngạn Thiên thấy anh vừa trở về đã hỏi Vân Giai Kỳ rồi, ông vô cùng tức giận.
‘Vân Ngọc Hân lúng túng nói: “Ông nội, ông đừng tức giận…”
Lúc này Bạc Tuấn Phong mới nhìn sang Vân Hùng Phi, chào ông: “Chào ông nội Vân”
Vân Hùng Phi gật đầu cười.
Bạc Tuấn Phong nhìn người hầu hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”
Người hầu biết anh muốn hỏi đến ai, vì thế nói: “Cô Vân Giai Kỳ đang trong phòng bếp, cậu Bạc, anh ngồi xuống…”
Người hầu còn chưa nói xong, Bạc Tuấn Phong đã đi tới phòng bếp.
Cơ mặt của Bạc Ngạn Thiên như bị đông cứng lại.
Từ trên xuống dưới nhà họ Bạc đề không phải đụng tay vào việc gì cả, phòng bếp là nơi bảo mẫu và người hầu ở, anh định đến đó làm gì?
“Anh không ngồi xuống dùng bữa tối còn định đi đâu?”
“Mọi người ăn trước đi.”
Bạc Tuấn Phong nói xong thì bước vào phòng bếp.
Nhà họ Bạc có năm phòng ăn.
Hai cái để mở yến tiếc, một cái là phòng ăn cho khách còn một nhà ăn nhỏ nữa để cho người làm dùng cơm.
Bên trong là nơi dùng cơm của bảo mẫu và người hầu.
Vân Giai Kỳ làm một bữa tối đơn giản, vừa định ăn thì thấy Bạc Tuấn Phong bước vào phòng bếp, cô trợn tròn mắt.
“Anh làm gì thế?”
Bạc Tuấn Phong thấy cô ngồi ăn cơm, hỏi: “Sao không đến nhà ăn để ăn?”
Vân Giai Kỳ nghe vậy cũng không buông đũa xuống, lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy có được không, anh cảm thấy ở trong nhà ăn có chỗ ngồi của tôi không?”
“Không phải vẫn còn chỗ trống sao?”
Vân Giai Kỳ cảm thấy buồn cười: “Bạc Tuấn Phong, anh không thấy ánh mắt ông nội anh nhìn tôi sao? Chính ông ấy nói với tôi, tôi không có tư cách ngồi ăn cơm chung với ông ấy”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng tiến đến nắm lấy tay cô.
“Anh định làm gì? Buông tay tôi ra.”
“Đi theo tôi.”
Bạc Tuấn Phong không nói gì kéo tay cô vào nhà ăn.
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Bàn ăn ở phòng khách là bàn vuông, vị trí của bàn này rất đáng chú ý.
Bạc Ngạn Thiên ngồi ở ghế dành cho chủ, ngồi cạnh là Vân Hùng Phi rồi đến Vân Ngọc Hân.
Bạc Tuấn Phong nắm tay Vân Giai Kỳ, để cô ngồi vào ghế chủ vị đối diện.