“Vân Giai Kỳ!” Mộng Yến Mi mất bĩnh tĩnh tát vào mặt cô một cái bạt tai thật mạnh: “Lòng dạ cô làm băng sắt đá à? Lúc đầu, chính cô nói muốn tự mình chăm sóc cho Tiểu Bảc, bây giờ Tiểu Bắc xảy ra chuyện, cô lại có thể không hề lo lắng chút nào như vậy! Không phải cô đã nói rằng cô sẽ chăm sóc cho thắng bé thật tốt sao? Bây giờ thăng bé xảy ra chuyện rồi, cô lấy cái gì để mà bồi thường lại Tiểu Bắc cho tôi đây!”
Vân Giai Kỳ đột nhiên đấy bà ta ra: “Bà nghĩ là tôi không lo lắng sao? Tiểu Bắc với Mạn Nhi xảy ra chuyện, bản thân tôi là người lo lắng hơn bất kỳ ai khác!”
“Cô có tư cách gì mà nói câu này!”
“Sao tôi không có tư cách?” Vân Giai Kỳ siết chặt tay lại thành quả đấm: “Tiếu Bắc là con trai của tôi sao bà lại nói tôi không có tư cách!”
Mộng Yến Mi hoàn toàn sửng sốt Cung Chiến nheo mắt: “Cô nói cái gì?”
Mộng Yến Mi nói: “Từ nhỏ Tiểu Bắc đã không có mẹ, do thẳng bé thích cô nên mới gọi cô là mẹ nhưng điều đó không có nghĩa thăng bé là máu mủ ruột thịt của cô! Cô đừng ở đây mà ăn nói bậy bạ…
“Thẳng bé có phải là máu mủ ruột thịt của tôi hay không, bà Cung, trong lòng bà biết rõ hơn ai hết!” Vân Giai Kỳ ngắt ngang lời bà ta: “Bà đã biết Tiểu Bắc là con ruột của tôi và Tuấn Phong từ lâu rồi, không phải sao!”
Mộng Yến Mi ngay lập tức ngã ngồi trên băng ghế, không nói nên lời št sao?
Cô cũng…
Cô biết từ lúc nào?
Cung Chiến nhìn Mộng Yến Mi: “Mẹ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Mộng Yến Mi không nói gì cả.
Vân Giai Kỳ nói: “Chuyện này, tôi không ngại để mẹ của anh tự mình đưa ra cho anh câu trả lời, bây giờ tôi chỉ nghĩ đến việc cứu Tiểu Bắc và Mạn Nhi ra ngoài, các người đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa”
“Thêm phiền phức?”
Mộng Yến Mi đột nhiên bừng tỉnh: “Bây giờ Tiểu Bắc đang ở đâu? Thẳng bé bị ai bắt cóc, cô nói đi!”
“Vân Ngọc Hân!” Vân Giai Kỳ nói: “Chính Vân Ngọc Hân đã thuê người bắt cóc Tiểu Bắc”
Cung Chiến nói: “Báo cảnh sát chưa?”
Vân Giai Kỳ trả lời: “Bây giờ, bọn du côn bên đó rõ ràng rất cảnh giác, tôi định báo cảnh sát, nhưng bên đó đã cảnh cáo tôi là không được liên lạc với cảnh sát nên tôi đành loại bỏ cách báo cảnh sát, bây giờ, tôi đang đợi bên đó liên lạc với tôi”
Mộng Yến Mi nói: “Cô còn loại bỏ cách báo cảnh sát hả? Cô không dựa vào cảnh sát thì dựa vào bản thân cô chắc!”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Bọn họ muốn tiền! Tôi sẽ cho bọn họ tiền! Chẳng lẽ nếu báo cảnh sát, nếu chọc tức những kẻ liều mạng cực kỳ hung ác đó, Tiểu Bắc và Mạn Nhi là con tin bị giết thì bà mới vừa lòng à?”
Mộng Yến Mi không nói lại Cung Chiến vừa định hỏi tiếp, đột nhiên Bạc Tiêu Dương đẩy cửa bước vào.
Cậu ta nhìn chiến trận trong phòng bệnh thì biết ngay là Vân Giai Kỳ đã nói ra chuyện đó, cậu ta nhìn về phía Cung Chiến nói: “Cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Cung Chiến hơi do dự một chút, sau đó đi theo Bạc Tiêu Dương ra khỏi phòng bệnh, Mộng Yến Mi cũng vội vàng đi ra ngoài.
Bạc Thúy Quỳnh đứng lên, ánh mắt chán ghét rơi vào trên người Vân Giai Kỳ: “Cô thật sự định chưa gieo tai họa cho tất cả mọi người thì chưa chịu để yên đúng không! Vân Giai Kỷ, cô đúng là sao quả tạt Trời sinh đã định là sao quả tạt Vân Giai Kỳ không để ý đến cô ta, cô đi đến bên mép giường của Bạc Tuấn Phong, nhìn thấy cả người anh quấn đầy vải băng, trên người còn có dấu vết đã được lau người rõ ràng, vảy máu cũng đã được lau sạch, cô ngồi xuống bên mép giường, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bạc Thúy Quỳnh vẫn ở bên cạnh ác mồm ác miệng nguyền rủa cô không ngừng: “Vân Giai Kỳ, cô ngồi đây làm gï? Anh trai của tôi vất vả lắm mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiếm tới tính mạng, có phải cô lại đang nghĩ xem nên gieo họa xuống cho anh tôi như thế nào nữa đúng không!”
“Bạc Thúy Quỳnh” Vân Giai Kỳ nói “Bây giờ tôi không có tâm trạng để nghe cô nói mấy lời này đâu, đừng có chọc tôi, nếu không, tôi cũng không biết là mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”
Chương 1012
“Cô còn dám đe dọa tôi hả?”
“Ra ngoài!” Bạc Vũ Minh đột nhiên lên tiếng.
‘Vẻ mặt Bạc Thúy Quỳnh đầy kinh ngạc, cô ta nhìn về phía Bạc Vũ Minh thấy cậu bé chỉ tay vào cửa rồi lạnh lùng hét lên: “Ra ngoài!”
“Vũ Minh, con…”
Bạc Vũ Minh ra lệnh.
Bạc Thúy Quỳnh nghiến răng nghiến lợi oán giận bước ra ngoài.
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạc Tuấn Phong “Ra ngoài Đầu óc cô rối tung, nhìn khuôn mặt tuấn tú bình thản của người đàn ông, cô căn chặt môi, hơi nghẹn ngào.
Dường như ở trước mặt anh, cô mới có thể để lộ ra một phần yếu ớt này, không cần phải giả vờ mạnh mẽ Nửa tiếng sau, Bạc Tiêu Dương quay trở lại phòng bệnh nhưng không thấy những người khác.
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, vội vàng lau đi nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Cung Chiến đưa bác gái về rồi, lát nữa sẽ trở lại ngay thôi”
Bạc Tiêu Dương nói: “Nể tình tôi, nhà họ Cung sẽ không làm lớn chuyện này lên để tránh gặp rắc rối”
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.
Không bao lâu sau, Cung Chiến trở về, anh ta vừa bước vào phòng bệnh, mở miệng câu đầu tiên đã hỏi ngay: “Có tin tức gì chưa?”
Bạc Tiêu Dương lắc đầu.
Cung Chiến bèn yên lặng ngồi ở góc phòng, chờ đợi tin tức.
Bình minh.
Vân Giai Kỳ đợi nguyên một đêm, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Lại là một số điện thoại lạ Số rác.
Vẽ lý thì loại số này không được lưu hành trên thị trường nữa.
Vân Giai Kỳ biết là đám người đó gọi tới, nhìn về phía Bạc Tiêu Dương, Bạc Tiêu Dương gật gật đầu, ấn chặt Cung Chiến, ám chỉ anh ta giữ yên lặng.
Cô nhận điện thoại, bên kia vừa mở miệng lập tức đã hỏi: “Tiền đã chuẩn bị đủ chưa?”
Vân Giai Kỳ cau mày: “Ông cũng chưa từng n làm sao mà tôi chuẩn bị được?”
“Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi! Tôi muốn biết trong tối hôm nay, cô có thể chuẩn bị được bao nhiêu tiền mặt?”
Suy cho cùng, tiền mặt phải rút ra, nhưng cần một chút thời gian.
Số lượng lớn tiền mặt đều cần phải thông báo trước, trong một chốc một lát, đột nhiên rút ra thì ngân hàng phải mất một buổi tối để xử lý, tính cả thời gian kiểm đếm, chuẩn bị được nhiều nhất là trên ba ngàn năm trăm tỷ.
“Ông muốn bao nhiêu, tôi có thể chuẩn bị bấy nhiêu, chỉ sợ ông không đem đi được thôi”
“Ý cô là sao?
‘Vân Giai Kỳ nói: “Ông cứ nói thẳng cho tôi biết, ông muốn bao nhiêu?”
“Mười bảy ngàn năm trăm tỷ, cô có không?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi có, chỉ xem xem ông có đem đi được hay không thôi.”
Người đàn ông này có lẽ chưa từng thấy mười bảy ngàn năm trăm tỷ tiền thật đồ sộ thế nào.
Một tỷ nặng một tấn mốt.
Mười bảy ngàn năm trăm tỷ?
Sẽ là năm mươi mấy tấn.
Xe chở tiền thông thường chỉ có thể chở được bốn tấn.
Chương 1013
Mười bảy ngàn năm trăm tỷ cần phải sử dụng đến mười lăm chiếc xe chở tiền.
Cô có thể đưa được, còn phải xem ông ta làm sao để cầm nhiều tiền như vậy mà rời khỏi “Cô đưa cho tôi thế nào là việc của cô! Đưa tôi đảm bảo sự an toàn của tôi!”
Đồng thời cô cũng nên Vân Giai Kỳ nói: “Tiền, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị, bây giờ, ông phải cho tôi xem tình hình của hai đứa trẻ ra sao rồi?”
“Vội như thế làm cái gì? Vân còn sống đấy thôi!”
“Tôi không nhìn thấy người, giao dịch sẽ không được tính”
“Cô muốn nhìn thấy người, thì đem tiền tới đây, một tay giao tiền, một tay giao người”
“Tôi làm sao biết được bây giờ hai đứa trẻ có ốn không? Trừ phi, ông lập tức cho tôi gọi video nói chuyện, thấy hai đứa trẻ còn sống, tôi mới tiến hành giao dịch tiếp theo với ông!”
Vân Giai Kỳ rõ ràng không để cho ông ta nói thêm bất kỳ một lời lẽ dư thừa nào.
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, cũng nhún nhường nữa tôi sẽ chụp ảnh gửi cho cô!”
“Tôi không muốn ảnh, tôi muốn video. Tôi muốn nhìn thấy hai đứa trẻ không bị thương dù chỉ là một cọng tóc, chỉ cần các ông giao hai đứa nhỏ hoàn chỉnh cho tôi, tôi đảm bảo tiền của ông tuyệt đối sẽ không thiếu một đồng”
ột bước: “Đợi chút Cung Chiến hơi kinh ngạc.
Mấy câu nói của Vân Giai Kỳ bộc lộ ra sự quả quyết không thể xem thường.
Nguyên do không phải là tiền.
Mà là, cho dù cô đối diện với bọn du côn hung dữ tàn bạo, cô cũng không hề rụt rè một chứt nào, logic rõ ràng, đàm phán sắc bén.
Ông ta vừa nghe thấy cô muốn hai đứa nhỏ “Không bị thương tới dù chỉ một cọng tóc”, thì rõ ràng có chút chột dạ.
Có điều.
Cô lấy đâu ra mười bảy ngàn năm trăm tỷ?
Cho dù là điều động tài sản dưới tên Cung thị, trong một lúc muốn điều động mười bảy ngàn năm trăm tỷ tiền mặt, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Dòng tiền mặt khủng khiếp như vậy cô lấy từ đâu ra?
Đừng nói người nghe điện thoại bên kia, đến cả Cung Chiến và Bạc Tiêu Dương cũng đều bị sự táo bạo của Vân Giai Kỳ làm cho ngỡ ngàng.
Mười bảy ngàn năm trăm tỷ tiền mặt, bao nhiêu nhà giàu hạng nhất hạng nhì tại thủ đô này, cũng không phải mở miệng một câu là có thể tùy tiện bỏ ra được con số này.
Dù là xưởng in tiền, một đêm có thể in được bao nhiêu tiền chứ?
‘Đầu dây bên kia, ông ta rõ ràng đã xao động rồi, nhưng vừa nghe tới cô muốn gọi video thì giọng điệu có chút kỳ lạ.
“Bây giờ tôi.. Không tiện…”
“Tôi không cần biết khi nào thì ông thấy tiện, trước khi tôi thấy được hai đứa trẻ, chúng ta chưa vội bàn tới bước tiếp theo”
Người đàn ông thấy không giấu nổi nữa, bực bội nói: “Nói thật cho cô biết vậy! Thăng bé đó, không ngoan ngoãn, không thật thà, bị tôi đánh cho một cô không để ý chứ?”
‘Vân Giai Kỳ giật mình: “Ông làm gì Tiểu Bắc rồi?”
“Chỉ là đánh một trận thôi mà, chưa chết đâu!”
Chuyện mạng người quan trọng, trong miệng người đàn ông này, lại bị coi nhẹ đến như vậy.
Cung Chiến vừa nghe thấy Tiểu Bắc bị thương, căng thẳng đứng dậy.
Bạc Tiêu Dương lập tức giữ anh ta lại, dùng ánh mắt biểu thị anh ta không được kích động.
Chương 1014
Hiện giờ bất kỳ một động thái nào, đều sẽ kích động tới bên đó khiến họ nghi ngờ.
“Bị thương một chút, chảy một chút máu, không phải lo!” Người đàn ông vội vã: “Nhưng mà, tôi có thể hứa với cô, tôi tuyệt đối sẽ không làm nó bị thương thêm một chút nào nữa! Chỉ cần cô có thể giao số tiền này cho tôi”
“Khi nào ông cho tôi gặp bọn trẻ?”
“Ngay lập tức”
“Ngay lập tức là bao lâu?”
“Cho tôi một tiếng đồng hồ, vậy đi”
Đầu dây bên kia không nói thêm một lời tắt luôn điện thoại.
‘Vân Giai Kỳ giữ lấy điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút Cung Bắc bị thương rồi Có nặng không?
Cô không biết Bạc Vũ Minh cũng lo lắng mà nắm chặt tay lại.
Cậu bé lặng lẽ nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nếu như cha có thể nhanh chóng tỉnh lại thì tốt rồi Nhưng mà cha bị thương rồi Cho dù tỉnh lại thì sao chứ?
Cung Chiến và Bạc Tiêu Dương bước tới, căng thẳng nói: “Vân Giai Kỳ, cô thật sự có thể chuẩn bị được nhiều tiền đến vậy sao?”
Vân Giai Kỳ định thần lại, lơ đãng gật đầu: “Mười bảy ngàn năm trăm tỷ không phải là vấn đề”
Tài sản dưới tên cô còn có ngân hàng, có sòng bài, thứ cô có chính là dòng tiên mặt.
Vê điểm này không cần lo lắng chút nào.
Bạc Vũ Minh lo lắng nói: “Con sợ Tiểu Bắc và Mạn Nhi lành ít dữ nhiều…”
“Không đâu” Vân Giai Kỳ nói: “Chắc bây giờ hai đứa vẫn ổn, nếu không, ông ta cũng không có tự tin đến mức dám đàm phán với mẹ như vậy đâu”
Bạc Tiêu Dương nói: “Bước tiếp theo phải làm sao?”
Vân Giai Kỳ bông nhiên không nói gì nữa Cô có chút mệt ‘Vốn dĩ vết thương trên người còn chưa lành, chấn động não, đầu óc vẫn còn mông lung, nhất thời, suy nghĩ không thể linh hoạt nữa.
Cô ngấng đầu lên, nhìn về phía Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi đang xoay tiền rồi, nghĩ cách xoay thêm nhiều tiền hơn nữa”
Cung Chiến có chút nghỉ hoặc nói: “Cô gom được nhiều tiền mặt đến vậy sao?”
“Không vấn đề. Cứ tin tôi”
Cung Chiến vẫn nửa tin nửa ngờ.
Bạc Tiêu Dương nói: “Chuyện tới nước này, cứ chờ bọn họ gọi video tới trước đã”
“Bên kia nói cho ông ta một tiếng đồng hồ, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ”
Một tiếng đồng hồ trôi đi, vẫn không thấy điện thoại gọi tới.
Cũng không rõ qua bao lâu, Vân Giai Kỳ bỗng nhận được điện thoại: “Tôi quay video rồi, lát nữa gửi qua tin nhắn cho cô”
“Tôi không muốn video!” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi muốn gọi video, băng không, sao tôi xác định được, video ông gửi tới, rốt cuộc là quay từ lúc nào?”
“Ha ha! Người phụ nữ như cô, cũng khá thông minh đó! Được! Tôi gọi video cho cô”
Tắt điện thoại, lại phải đợi thêm một lát nữa.
Vân Giai Kỳ nhận được một cuộc Facetime.
Cô nhận cuộc gọi, màn hình bên kia lại chỉ hiển thị một mảng tối đen.
Vân Giai Kỳ kiên nhãn hỏi: “Người đâu? Ông đang chơi trò gì với tôi vậy?”
Cô vừa nói, vừa bật chức năng quay màn hình lên.
“Tôi đang bật đèn! Vội cái gì!”
Chương 1015
Trong màn hình, đèn bỗng nhiên sáng lên.
Vân Giai Kỳ nhìn thấy một không gian âm u.
Người đàn ông cầm điện thoại, hướng camera về phía trước, dơ tay lên, cho cô nhìn đồng hồ một cái, xác nhận lại thời gian: “Ngay bây giờ sẽ cho cô nhìn thấy hai đứa trẻ”
Camera rung lắc một lúc.
Sau đó, Vân Giai Kỳ nhìn thấy người đàn ông bước đến trước một chiếc chưồng chó.
Chuồng chó?
‘Vân Giai Kỳ nhìn thấy chiếc chuồng chó rỉ sét, vừa bẩn vừa nát, lập tức cảm thấy có chút ngột ngạt.
Từ trước tới giờ hai đứa trẻ luôn được nâng niu cưng chiều, ăn sung mặc sướng, lại bị ông ta nhốt ở nơi như thế này?
Mắt Vân Giai Kỳ bỗng nhiên đỏ hoe, chỉ cảm thấy lòng đau như bị dao cứa.
Người đàn ông cầm điện thoại, ngồi xổm xuống trước chiếc chuồng chó.
‘Vân Giai Kỳ nhìn trong màn hình thấy khắp người Cung Bắc toàn là máu, tay giữ chặt môi, nước mắt ngay lập tức trào ra “Tiểu Bắc…”
Trên người cậu bé rất nhiều vết thương.
Tuy rõ ràng đã được lau bớt máu, nhưng cho dù như vậy, những vết máu rõ rệt một cách kinh hoàng đó, vẫn khiến Vân Giai Kỳ ý thức được, đứa trẻ này đã phải chịu không ít đau khổ!
Nhưng cho dù có như vậy, trong lúc hôn mê Cung Bắc vẫn ôm Mạn Nhi ở trong lòng.
Lòng cô càng đau như dao cứa, cảm xúc căng thẳng bấy lâu nay, bỗng chốc sụp đổ!
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông làm gì cậu bé rồi! Sao cậu bé lại bị thương nặng vậ Nghe thấy tiếng khóc kìm nén của Vân Giai Kỳ, người đàn ông lại có vẻ rất không kiên nhẫn.
Ông ta bĩu môi, có chút khó chịu nói: “Khóc cái gì khóc cái gì? Có cần phải giả tạo thế không? Cậu bé đã chết đâu, cô vội vàng khóc như thế làm cái gì?”
Mắt Vân Giai Kỳ càng lúc càng đỏ.
Cung Chiến và Bạc Tiêu Dương bước tới, bọn họ cũng ngay lập tức nhìn thấy cảnh trong màn hình, một Cung Bắc nhếch nhác thảm thương, đặc biệt là Cung Chiến, nhìn thấy đứa trẻ mà từ trước tới nay mình hết lòng hết dạ yêu thương lại bị ngược đãi tới mức như này.
Trái tim đau đớn như bị xé nát vậy.
Bạc Tiêu Dương ấn chặt vai anh ta, Cung Chiến mới có thể bình tĩnh lại một chút, Người đàn ông để camera sát gần lại, mở cửa chưồng ra, dơ tay, vỗ nhẹ lên mặt của Cung Bắc.
“Này, tỉnh lại đi!”
Cung Bắc nhíu mày, Vân Giai Kỳ thấy Cung Bắc cuối cùng cũng có phản ứng, tim như thất lại, nói với đầu dây bên kia: “Đừng có vô cậu bé!”
Cách làm thô lỗ của người đàn ông, khiến Vân Giai Kỳ vô cùng ghê tởm “Được! Được, nghe lời cô!” Người đàn ông không động tay động chân nữa mà nói với Cung Bắc: “Tỉnh táo chưa hả?”
Nếu như không phải trước mặt Vân Giai Kỳ, Cung Bắc phản ứng chậm như vậy, ông ta hận không thế mà lại dội thêm một chậu nước muối nữa rồi.
Cung Bắc cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
Cậu bé theo bản năng ôm chặt Mạn Nhi, nhìn về phía người đàn ông, vô.
cùng cảnh giác nói: “Làm cái gì đấy?”
“Nói vài câu!”
Cung Bắc lại không nói gì, né tránh camera Cậu bé còn cho rằng tên du côn muốn quay video tống tiền, cậu bé mới không thèm lộ ra bộ dạng khóc lóc thút thít, khiến cho cha mẹ lo lắng.
Nhưng lại không biết…
Biểu hiện ngoan cố như vậy của cậu bé, càng khiến Vân Giai Kỳ đau lòng.
Chương 1016
‘Vân Giai Kỳ nhìn vào màn hình, từng khung hình sống động nhưng tàn khốc, nhìn cả người Cung Bắc toàn là vết thương, nhưng lại cố tỏ vẻ như không làm sao cả, lại nhìn thấy cậu bé sắp một ngày một đêm không được ăn một hạt cơm hay uống một giọt nước, môi khô đến nứt toác, nước mắt bỗng dưng tuôn rơi.
“Tiểu Bắc…”
Giọng nói của Vân Giai Kỳ truyền đến tai Cung Bắc.
Cậu bé có chút kinh ngạc nhìn về phía điện thoại, nghe thấy giọng nói từ điện thoại phát ra, chợt nhận ra rằng, người đàn ông này đang gọi điện thoại cho Vân Giai Kỳ!
Người đàn ông cười lạnh nói: “Nhìn thấy rõ chưa? Con trai con gái bảo bối của cô, đều chưa chết đâu!”
Nói tới đây, người đàn ông nhìn phía Mạn Nhi, cô bé cuộn mình trong lòng của Cung Bắc, run rẩy sợ sệt.
Vân Giai Kỳ nhìn Mạn Nhỉ nói: “Mạn Nhị, là mẹ đây, con đừng sợ, mẹ sẽ cứu các con ra nhanh thôi”
Không biết tại sao, vừa nghe thấy giọng nói này, mắt Mạn Nhi cũng đỏ hoe.
Những ký ức đã bị chôn vùi, lại vì giọng nói nhẹ nhàng ấm áp này, đánh thức ‘từng chút một.
Cô bé theo bản năng nhìn vào camera gọi: “Mẹ ơi…”
Tiếng gọi “Mẹ ơi” đáng quý như vậy, khiến Vân Giai Kỳ càng thêm phần xúc động.
Cô mím nhẹ môi, nói với Mạn Nhi: “Mạn Nhi, đừng khóc, đừng sợ, nhắm mắt lại, ngủ một giấc, là có thế gặp được mẹ rồi”
Câu nói này, cho Mạn Nhí một sự cổ vũ to lớn.
Trong lúc tuyệt vọng mà có thế nghe được giọng nói của Vân Giai Kỳ, trong lòng càng có thêm hi vọng.
Mạn Nhi kéo nhẹ góc áo của Cung Bắc, nói với Cung Bắc: “Anh trai, chúng ta sắp được rời khỏi đây rồi..”
Cung Bắc mỉm cười xoa đầu Mạn Nhĩ: “Anh đã nói mà, cha và mẹ nhất định sẽ nghĩ cách đưa chúng ta ra khỏi đây!”
Người đàn ông nhìn Vân Giai Kỳ hỏi: “Nhìn thấy rõ chưa?”
Vân Giai Kỳ lạnh giọng nói: “Nhìn rõ rồi! Có phải ông không cho bọn trẻ ăn cơm hay không?”
“Cho rồi nhưng bọn chúng không ăn, tôi cũng không còn cách nào khác”
“Ông cho bọn trẻ ăn cái gï?”
Người đàn ông cũng không lảng tránh, trực tiếp quay camera, trĩa thẳng vào hai chiếc bát vỡ được đặt tùy tiện ở bên ngoài chưồng, trong bát có một ít cơm bẩn, vài miếng thịt sẫm màu, cũng không nhìn rõ được là thịt gì Vân Giai Kỳ sắp thở không nổi.
Thứ đồ đến cả chó cũng chưa chắc ăn, ông ta lại gọi đây là cơm?
Vân Giai Kỳ thẹn quá hóa giận: “Ông cho bọn trẻ ăn thứ này sao?”
“Không giấu gì cô, có thế cho bọn chúng ăn thứ này, đã là sự nhân từ của tôi! Thứ này thì làm sao? Chẳng phải có thể no bụng để sống sót là được rồi sao?”
Vân Giai Kỳ xem như là đã hiểu được thủ đoạn của ông ta Cung Bắc và Mạn Nhi trong tay ông ta, căn bản không phải là người sống, mà là con vật.
Đám người này vốn dĩ là những kẻ liều mạng coi mạng người như cỏ rác, còn trông mong gì bọn họ sẽ thương xót hai đứa trẻ chứ?
Chỉ có thể nhanh chóng nghĩ cách cứu hai đứa trẻ ra!
Vân Giai Kỳ nhìn Cung Bắc, đau lòng nói: “Đứa trẻ đó, cậu bé bị thương nặng như vậy, sức khỏe cậu bé vốn đã không tốt, nếu ở một môi trường như này quá lâu, bệnh tình rất dễ chuyển biến xấu đi, ông có thể thả cậu bé trước, tiền, tôi sẽ đưa trước cho ông một phần!”
“Cô nghĩ tôi ngu sao?” Người đàn ông bỗng giận dữ: “Muốn thả thì cùng thả, ở đâu có kiểu đạo lý thả từng người một? Giao dịch chưa thành, cô bảo tôi thả con tin trước? Ngộ nhỡ cô đón được người rồi, tôi chưa lấy được tiền, vậy thì tính sao? Cô nghĩ tôi dễ lừa lắm hả?”
Chương 1017
Không cho Vân Giai Kỳ cơ hội mở miệng, người đàn ông có chút cảnh giác hỏi: “Có phải cô đang muốn kéo dài thời gian không? Tôi đã nói rồi, cho cô thời gian hai ngày! Hai ngày sau, thời hạn qua thì miễn bàn! Cô cứ đợi mà dọn xác bọn trẻ này đi!”
Cung Chiến có chút sốt ruột.
Con số mà bọn bắt cóc đưa ra, đâu phải một sớm một chiều mà gom đủ được chứt Thời gian hai ngày!
Nếu như Vân Giai Kỳ không thể thực hiện được, vậy… chẳng phải Cung Bắc và Mạn Nhi sẽ lành ít dữ nhiều sao?
Vân Giai Kỳ nói: “Là tôi đang kéo dài thời gian sao? Còn ông đến cả thời gian giao dịch, địa điểm giao dịch cũng không nói cho tôi biết, làm sao mà tôi có thể giao tiền cho ông”
“Tiền đâu?”
Người đàn ông hỏi ngược lại: “Bây giờ tôi cho cô nhìn thấy hai đứa trẻ, cô cho tôi nhìn thấy tiền chưa?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tiền ông cần, muộn nhất là tới chiều, tôi sẽ cho ông nhìn thấy “Được! Mong rẳng, cô nói được làm được!”
“Nhưng mà!”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Đứa trẻ đó, trên người toàn là vết thương, các ông có lau sạch cho cậu bé chưa? Bệnh tình của cậu bé rất nặng, cậu bé bị suy giảm miễn dịch nguyên phát, trước giờ vân phải näm ở phòng vô trùng mới được, các ông để cậu bé ở môi trường như thế này…”
“Tôi không cần biết cái mẹ gì mà suy giảm miễn dịch hay cái gì nguyên phát, ông đây giữ cho bọn chúng chút hơi thở đã coi như nể mặt cô lắm rồi! Bớt nói mấy lời vớ vấn lại cho tôi!”
Tên bắt cóc không thể kiên nhẫn nữa, ông ta cầm điện thoại lên lớn tiếng mắng: “Ghét nhất là làm ăn với phụ nữ! Lèo nhèo dài dòng, mẹ kiếp cô trực tiếp đưa tiền cho tôi không phải là xong rồi à? Nếu cô lo lắng thì mau đưa tiền cho tôi, tôi còn phải để cô kéo dài thời gian à?”
Giai Kỳ tức đến mức suýt nữa thì lên cơn nhồi máu cơ tim, nhưng cô không dám chọc giận ông ta.
Cô nói: “Ông có bản lĩnh thì bắt tôi đi, thả Cung Bắc ra!”
Cung Chiến có chứt ngạc nhiên với cô, nhưng vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.
Tên bắt cóc cười nhạo: “Cô định đóng phim tình cảm à? Tôi bắt cô? Cô nói xem khống chế một người trưởng thành dễ hơn hay một đứa trẻ năm tuổi dễ hơn!”
Tiểu Vũ Minh ở bên cạnh đã không nói một lúc lâu rồi đột nhiên lên tiếng: “Có bản lĩnh thì tới bắt tôi đi, tôi sẽ làm con tin cho ông, thả anh trai tôi ra!”
Vân Giai Kỳ kích động nói: “Không được!”
Làm sao mà cô có thể để Vũ Minh nhảy vào hang cọp được cơ chứ.
Tên bắt cóc nói: “Tôi không có tâm trạng để xem các người đóng vai mẹ con tình thân đâu! Bọn tôi sống hơn nửa đời người rồi, chưa có cảnh nào là chưa nhìn thấy! Các người nhanh chóng chuẩn bị tiền đi rồi tôi thả người”
Nói xong tên bắt cóc kết thúc cuộc gọi video.
Vân Giai Kỳ khó chịu đặt điện thoại di động xuống, cô cau mày.
Phòng bệnh thoáng chốc vắng lặng.
Giai Kỳ đột nhiên đứng dậy nói với bọn họ: “Bây giờ các người ở trong phòng bệnh bảo vệ Tuấn Phong, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị tiền”
Cung Chiến chặn cô lại: “Thời gian ngắn như vậy, cô không sao chứ?”
Giai Kỳ mỉm cười: “Yên tâm, đừng lo lắng, bây giờ thứ không cần phải quan tâm nhất là vấn đề tiền bạc”
“Mẹ đợi một chút” Tiếu Vũ Minh đột nhiên kéo tay áo của cô lại: “Nội dung cuộc gọi video ban nấy, mẹ quay màn hình lại rồi đúng không?”
“Mẹ cho con xem video một chút!”
“Được”
Giai Kỳ lấy điện thoại ra mở video và đưa cho cậu bé.
Tiểu Vũ Minh đón lấy chiếc điện thoại di động, bắt u tỉ mỉ nghiên cứu.
Chương 1018
Cậu bé vô tình liếc nhìn chiếc máy ảnh, đột nhiên phát hiện ra một vài manh mối, Qua nhiều lần quan sát đoạn video, cuối cùng cậu bé đã phát hiện ra một chỉ tiết.
Bạc Tiêu Dương thấy Tiểu Vũ Minh mãi nhìn chảm chảm vào video, tò mò hỏi: “Con đang nghiên cứu gì vậy?”
“Đợi một chút. Chú có giấy và bút không?”
“Có.”
“Cho con mượn.”
Bạc Tiêu Dương đưa sổ ghi chép và bút cho cậu bé.
Tiểu Vũ Minh bắt đầu vẽ vòng vòng trên quyến số.
Bạc Tiêu Dương tiến lại gần, thấy Tiểu Vũ Minh vừa cẩn thận nghiên cứu nội dung trong video, vừa liên tục ghi lại một số ký hiệu lạ vào quyển sổ ghi chép.
Cậu ta nhìn vào các điểm ký hiệu ngổn ngang trên cuốn sổ, mở to mắt vô.
cùng kinh ngạc: “Đây là..”
Mật mã Morse?
Bạc Tiêu Dương nhìn toàn bộ nội dung video một lượt, cắn đầu bút, nhìn vào mật mã Morse được ghi lại trên quyển sổ ghi chép, trong lòng ngạc nhiên, thật khó để nói!
Quả thật như thế!
Đây là ám hiệu mà Cung Bắc gửi cho mọi người!
Ban nãy người đàn ông đó gọi điện, Vân Giai Kỳ đã ghi màn hình lại, camera của ông ta hướng về phía Cung Bắc, quay đầu nói chuyện với Vân Giai Kỳ mà không chú ý đến điểm khác thường của cậu bé.
Cung Bắc đối diện với ống kính, không ngừng chớp mắt.
Lúc nhanh lúc chậm.
Cả hai tay cậu bé đều bị khoá chặt, gần như không có cách nào để đậy, nhưng toàn bộ quá trình đều đang chớp mắt trước ống kính.
ông Vân Giai Kỳ lo thương lượng với bọn bắt cóc nên không để ý đến những chỉ tiết này, nhưng Vũ Minh đã nhận ra điều đó.
Tân suất chớp mắt của Cung Bắc có chút kỳ lạ Nếu không xem lại video nhiều lần thì e rằng khó mà nhận ra được.
Trong những trường hợp bình thường, tần suất chớp mắt của một đứa trẻ thường hơn chục lần một phút Nhưng số lần chớp mắt của Cung Bắc đã vượt quá tần suất bình thường.
Cậu bé đang chớp mất để ra tín hiệu cầu cứu.
Mật mã Morse thông qua trình tự sắp xếp không giống nhau của “” và ”.’ để biểu thị các từ tiếng Anh khác nhau, kết hợp tạo thành các câu văn đơn giản Tiểu Vũ Minh hiểu mật mã Morse, trước kia cậu bé đã được học qua, còn do chính Bạc Tuấn Phong dạy.
Bạc Tiêu Dương nhìn Cung Chiến: “Cung Bắc cũng hiểu mật mã Moé sao?”
Cung Chiến lắc đầu: “Không rõ. Có điều, bình thường cậu bé rất thích đọc sách”
Bạc Tiêu Dương thậm chí còn kinh ngạc hơn.
Một đứa trẻ năm tuổi lại có thể hiểu được mật mã Morse.
Mặc dù mật mã Morse không phải là quá khó, nhưng với trí nhớ của một đứa trẻ thì lại quá khó.
‘Vân Giai Kỳ cũng biết mật mã Morse, ở sòng bạc có nhiều người dùng mật mã Morse để gian lận. Vì vậy, cô cũng am hiểu một chút.
Cô cúi đầu nhìn Tiểu Vũ Minh viết lại mật mã Morse. Các kí hiệu này phân thành các chữ cái tương ứng.
Tiểu Vũ Minh đã giải mã được hơn một nửa.
“HUNGCAN…?”
“Đây là chỗ nào?”
“Hình như là con đường nào đó..”
Bạc Tiêu Dương nhớ lại một hồi “Đường Hưng Cảng?”
Cung Chiến nói: “Trước kia là đường Hưng Cảng, sau này đổi tên thành đường Tỉnh Cảng, thực ra có nơi có tên như vậy, nhưng đây là một nhà máy hoá chất, bây giờ ở đó tuy hoang tàn, nhưng công tác quản lý môi trường vẫn được tiến hành, bọn chúng không thể nào vào đó được”
Trước kia Đường Tinh Cảng là một khu công nghiệp nổi tiếng.
Những thập niên trước, thủ đô đã phát triển một nền công nghiệp quy mô.
lớn, nơi đó mọc lên không ít các nhà máy.
Tuy nhiên sau này vì liên quan đến vấn đề môi trường, để cải thiện môi trường, trọng tâm là việc kiểm soát các khu công nghiệp và di dời các nhà máy có quy mô lớn.
Ban đầu, nơi này được quy hoạch để trở thành một công viên sinh thái Các nhà máy ở đây được di dời cách đây khá lâu, sau khi nhà máy được di dời, do đất đai bị ô nhiễm trầm trọng, lượng ô nhiễm thải ra hãng năm vượt quá tiêu chuẩn, sông ngòi và đồng ruộng xung quanh đều bị ô nhiễm, cây giống hầu như không thể sống được. Vì vậy, hiện nay đất đang được xử Tuy ở đây là nơi hẻo lánh ít người nhưng bộ quản lý môi trường vẫn luôn bám trụ ở đó.
Bọn bắt cóc không thể nào đưa người vào đó được.
Vân Giai Kỳ nói: “Có khả năng đó là nơi bọn họ đã từng đi qua, hoặc là nơi hai đứa trẻ bị bọn bắt cóc giam giữ trong phạm vi cách đường Tinh Cảng vài km. Nếu Tiểu Bắc cho chúng ta biết thông tin này thì chứng tỏ đây là cột mốc mà cậu bé nhìn thấy, cậu bé đã ghi nhớ nó trong đầu”
“Có manh mối còn tốt hơn là không có manh mối nào”
Giai Kỳ nói: “Tóm lại, tôi đi gom tiền trước”
Trong một thời gian ngắn, cô đã đưa ra các chỉ thị.
Tất cả các ngân hàng do cô đứng tên đều đang nhanh chóng chuẩn bị tiền mặt.
Ngoài ra, các sòng bạc lớn cũng bao gói hàng không để vận chuyển tiền qua ‘Van Giai Kỳ nói: “Trước tiên mọi người cử ở lại đây. Nếu Bạc Tuấn Phong tỉnh dậy thì các người lập tức liên lạc với tôi”
Bạc Tiêu Dương đứng dậy hỏi: “Tôi đi cùng với cô”
“Không cần” Giai Kỳ xua tay: “Tôi tự mình lo liệu được, yên tâm”
Chờ đến lúc Giai Kỳ rời khỏi, phòng bệnh lại trở về với sự vắng lặng.
Cung Chiến nhìn Bạc Tiêu Dương, cuối cùng cũng đưa ra được câu hỏi cất giữ trong lòng bấy lâu nay: “Giai Kỳ thật sự là mẹ ruột của Tiểu Bắc sao?”
Bạc Tiêu Dương gật đầu: “Ừ”
Cung Chiến lại nhìn về phía Tiểu Vũ Minh.
Anh ta làm sao có thể ngờ được Tiểu Bắc lại là anh ruột của Tiểu Vũ Minh.
Bên kia.
Tên bắt cóc nhìn bát thức ăn cho chó bên cạnh chưồng, lại nhìn Tiểu Bắc và Mạn Nhi.
“Rốt cuộc bọn mày có ăn hay không?”
Cung Bắc ôm chặt Mạn Nhi, không nói.
“Làm sao, sợ trong thức ăn có độc à?”
Ông ta cười nhạt và đá một cái vào con chó bên cạnh.
Con chó tiến về phía bát thức ăn ngay lập tức, mũi ngửi ngửi, vùi đầu vào bát thức ăn liếm vài phát, nhưng chẳng mấy chốc, nó cũng chán nản quay mặt đi, cũng không muốn ăn Thức ăn đến chó còn nuốt không trôi Ông ta nói: “Nhìn đi! Không có độc! Có ăn không?”
Cung Bắc càng cau mày kinh tởm hơn.
Cậu bé vốn rất ưa sạch sẽ.
Chương 1020
Làm sao có thể ăn thức ăn của chó.
Cung Bắc dứt khoát nghiền chặt mắt, nhắm mắt thư giãn.
Không ăn, không uống, nhưng ít nhất cũng phải tịnh dưỡng tinh thần.
Cậu bé đã phát ra tín hiệu cầu cứu trong cuộc gọi video.
Những gì có thể làm cậu bé cũng đã làm rồi, không biết mọi người có hiểu được không.
Trước đó khi đi trên đường, vào lúc chuyển xe, cậu bé bị chuyển đến thùng hàng xe van, lúc đó, thật ra tỉnh thần cậu bé vẫn tỉnh táo, chỉ là còn chút hôn mê Mạn Nhi tỉnh rồi khóc kêu không ngớt, bọn bắt cóc đánh Mạn Nhi một trận, bịt mắt cô bé lại.
Nhưng nhìn thấy Tiểu Bắc vẫn còn hôn mê, nên không bịt mắt cậu bé.
Trên đường đi, cậu bé nhìn thấy bảng chỉ chỉ dẫn đường Tinh Cảng, ngay.
sau đó, xe đi được nửa tiếng đồng hồ thì đến được đến địa điểm này.
Vì vậy, cậu bé đã lấy toạ độ của đường Tinh Cảng để làm mật mã Morse gửi đi Cửa cuốn được mở ra.
‘Vân Ngọc Hân đi vào, tiện tay đóng chốt trong cửa cuốn lại. Nhìn một lượt hai đứa trẻ trong phòng, nói với người đàn ông: “Khi nào ông xử lý bọn chúng?”
Người đàn ông quay lưng về phía cô ta, đầu cũng không quay lại nói: “Chờ tôi nhận được tiền rồi tính sau”
“Ông điên à? Hai tỷ còn không vừa ý sao?”
‘Vân Ngọc Hân giận không nói nên lời: “Ông yên tâm, tôi vẫn còn tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, chỉ cần ông thay tôi lo liệu vụ này ổn thoả, ra nước.
ngoài tôi có thể đưa toàn bộ gia sản cho ông, còn không đủ sao?”
“Toàn bộ gia sản của cô cộng lại có được năm mươi tỉ không?
“Làm sao mà ông biết được Vân Giai Kỳ có thể giao cho ông năm mươi tỉ không?”
“Cô ta không giao tiền thì tôi không giao người! Dù thế nào đi chăng nữa, thứ tôi quan tâm là tiền làm sao có thể đến được đây, cô ta chỉ cần chuẩn bị đủ còn tôi chỉ cần tiền!”
“Vậy nếu cô ta thực sự đưa cho ông số tiền đó, ông sẽ thả hai đứa nhóc ra sao?”
“Có thả hay không còn tuỳ thuộc vào tâm trạng của tôi”
Thực ra Vân Ngọc Hân không thế nhẫn nại được nữa.
Cô ta kích động đứng trước người đàn ông, cảnh cáo: “Ông nên nhớ rõ, tôi là chủ của ông, ông phải nghe lời của tôi chứ không phải tự ý quyết định. ‘Vân Ngọc Hân la hét.
Tên bắt cóc vốn dĩ bực tức trong lòng, bây giờ lại càng nổi điên vì dáng vẻ kiêu ngạo và đầy thách thức của Vân Ngọc Hân, ông ta đứng dậy, tóm chặt lấy đầu tóc của cô ta rồi liên tiếp kéo về sau.
Tên bắt cóc kéo cô ta đến chiếc ghế, đẩy cô ta ngồi lên, thuận tay rút chiếc thất lưng ra, trói chặt hai tay cô ta ra phía sau, buộc vào chiếc ghế tựa.
“Tôi chán cô lâu rồi! Cô là đồ ăn hại, hại tôi mất đi một thuộc hạ, tôi giúp cô có được một khoản dư, mà cô lại chậm chạp lề mề không đưa cho cho tôi tôi còn chưa tính, lại còn dám ở đây ra điều kiện với tôi! Hai tỉ? Cô có móc ra được bảy nghìn tỷ hay không? Vài xu tôi còn không nhìn thấy, lại còn khoác lác là chủ thuê này nọ rồi tỏ thái độ trước mặt tôi?”
Vân Ngọc Hân nó tức đưa hai tỉ cho ông!”
“Mày tưởng tao bị ngu à, không phân biệt được năm mươi tỉ với hai tỉ cái nào có giá trị hơn à?”
Đúng vậy, ông ta sớm đã không còn niềm tin với Vân Ngọc Hân rồi.
“Ông nhanh chóng giết chết hai đứa trẻ đi.”
Ông ta cảm thấy Vân Ngọc Hân là một tai hoạ. Ngày ngày lải nhải quấy rầy bên tai ông ta, ông ta đã muốn giết chết cô ta từ lâu rồi!
‘Vân Ngọc Hân nhìn thấy ý định giết người trong mắt ông ta, vô cùng khiếp đảm: “Không phải ông định giết tôi đấy chứ?”