Bạc Tuấn Phong phản kháng lại, nằm lấy tay cậu ta, nhíu mày và nói “Làm sao? Không thể điều tra được tung tích của người, phiên muộn xấu hố vì thành tích nên tức giận à?”
Bạc Tiêu Dương giật mình!
Cậu ta nghiến răng nói: “Bạc Tuấn Phong, anh còn muốn tôi nhắc nhở lại cho anh không? Rẵng Vân Giai Kỳ là vợ của tôi, cô ấy đã danh chính ngôn thuận là vợ của tôi rồi, là mợ ba, anh còn nhiệt tình như vậy để làm cái gì? Anh là anh cả của tôi, quan tâm đến em dâu một cách quá mức như vậy à? Anh không cảm thấy là nên tránh hiềm khích sao?”
“Cô ấy và cậu vẫn còn chưa kết hôn”
Bạc Tiêu Dương ngạc nhiên trừng mắt lên nhìn anh.
Bạc Tuấn Phong lại nói tiếp: “Cô ấy vẫn chưa tổ chức đám cưới với cậu thì làm sao có thể tính là vợ danh chính ngôn thuận của Bạc Tiêu Dương giống như đang đánh giá một con quái vật, nói: “Cho nên anh nói như vậy là có ý.
“Cô ấy là người của tôi, làm sao mà tôi có thể không quan tâm được?”
Bạc Tiêu Dương nói một cách giận dữ: “Oô ấy không phải là người của “Cô ấy có phải là người của tôi hay không, cậu nói không tính”
“Cô ấy có phải là người của anh hay không, anh nói cũng không tính!”
Bạc Tiêu Dương nói: “Bạc Tuấn Phong, tôi mặc kệ anh đã nhớ ra cái gì, nhưng chính anh là người đã đánh mất cô ấy, chính anh là người đã buông tay. Bây giờ, cô ấy là vợ tôi, không phải là vợ anh! Anh phải phân biệt nó rõ ràng, rắng gương vỡ khó lành, có một số lời nói một khi đã nói ra rồi thì không có chỗ cho sự hối tiếc!”
“Mặc dù cô ấy đã trở thành vợ của cậu rồi, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực thôi.”
Sắc mặt Bạc Tiêu Dương tức giận đến mức tái xanh đi.
Bạc Tuấn Phong nói tiếp: “Tôi đến đây không phải là để tranh chấp với cậu đâu. Cậu đã ở đồn cảnh sát trong một thời gian lâu như vậy rồi, có manh mối gì chưa?”
Bạc Tiêu Dương xoay người lại với vẻ mặt u ám.
Bạc Tuấn Phong siết chặt bả vai cậu ta và nói: “Nói cho tôi đi, cho dù chỉ có một chút manh mối thôi cũng nói cho tôi đi”
Bạc Tiêu Dương mím chặt môi, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cảnh sát không chịu nói bất cứ điều gì, nhưng trước mắt tôi chỉ có thể nói cho anh biết rằng đây không phải là một vụ bất cóc”
Từ lúc xảy ra sự việc này đến bây giờ anh không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi nào.
Các manh mối còn lại tại hiện trường ngoại trừ một cái thi thể, một số manh mối do các nhân chứng đã tận mắt chứng kiến cung cấp, thì có thế suy luận rằng đây là một vụ bắt cóc kỳ lạ Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi đã có đối tượng tình nghỉ, nhưng tôi không chắc chắn”
“Cậu nói đi”
“Kỳ Thiên Nam”
Bạc Tuấn Phong giật mình ngay lập tức.
“Kỳ Thiên Nam?”
Ngày hôm đó, rốt cuộc người đàn ông ở với Vân Giai Kỳ trên đảo Baii làai?
Bạc Tuấn Phong đã từng điều tra về anh ta.
Là người của Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế.
Có vẻ như xuất thân không đơn giản.
“Lai lịch của người đàn ông này không hề đơn giản như vậy đâu. Tôi đang nghĩ, chuyện này có thế có liên quan đến anh ta”
“Cậu dựa vào đâu mà cảm thấy anh ta có thể chính là người đã bắt cóc Vân Giai Kỳ?”