Mục lục
Truyện Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 774





Vân Lập Tân đột nhiên nói: “Ngọc Hân, vừa rồi cảnh sát có gọi điện thoại đến hỏi con đã tỉnh lại hay chưa. Họ nói nếu con tỉnh lại thì họ muốn đến đây để lấy khẩu cung”





Vân Ngọc Hân liếc nhìn Bạc Tuấn Phong đầy ẩn ý, sau đó mỉm cười với Vân Lập Tân: “Bây giờ con… rất mệt. Con chỉ muốn anh Tuấn Phong ở cạnh chăm sóc cho con, tất cả những người khác con đều không muốn gặp.”





“Vậy…”





Lý Uyển Đồng liếc nhìn Vân Lập Tân: “Vậy thì để Bạc Tuấn Phong ở lại chăm sóc cho Ngọc Hân đi! Chắc chắn là Ngọc Hân đã rất sợ hãi, hơn nữa con bé vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, vẫn chưa hoàn toàn qua khỏi cơn nguy hiểm, để Ngọc Hân nghỉ ngơi thêm chút đi”





“Tôi hiểu rồi”





Vân Lập Tân nói với Bạc Tuấn Phong: “Bạc Tuấn Phong, Ngọc Hân đang rất sợ hãi, con chịu khó ở cạnh chăm sóc cho con bé nhiều một chút!”





Bạc Tuấn Phong quay mặt lại nhưng không hề nhìn Vân Lập Tân mà ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lý Uyển Đồng, lạnh lùng nói: “Bà là cái thá gì? Bà không có tư cách gọi tên tôi.”





Lý Uyển Đồng sững sờ mất một lúc rồi ấm ức nhìn về phía Vân Lập Tân.





Vân Lập Tân nó: “Bạc Tuấn Phong, trước đây cha chưa từng nói với con chuyện này. Đây là mẹ ruột của Ngọc Hân.”





“Bạc Tuấn Phong, tôi là mẹ của Vân Ngọc Hân, tôi..’ “Câm miệng” Bạc Tuấn Phong không có kiên nhãn để nghe bà ta kể lể về thân phận của mình.





Lý Uyển Đồng càng thêm ấm ức nhưng lại chỉ dám oán trách trong lòng chứ không dám nói ra.





Vân Lập Tân biết rằng tâm trạng của Bạc Tuấn Phong bây giờ đang rất tồi tệ nên cũng không dám làm ầm lên.





Đợi sau khi y tá thay ga trải giường và thu dọn phòng bệnh rồi đi ra ngoài, ông ta và Lý Uyển Đồng liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.





Bạc Tuấn Phong ngồi xuống ghế sofa, anh biết rằng lúc này anh tạm thời không thể rời đi được.





Tại nhà họ Vân.





Suốt đêm đó Vân Lập Tân đã không trở về nhà. Lâm Tĩnh Anh biết rằng Vân Lập Tân sẽ không về. Ông ta và Lý Uyển Đồng đang chăm sóc cho Vân Ngọc Hân ở trong bệnh viện.





Nửa đêm, Lâm Tĩnh Anh không ngủ được bèn dậy và gọi người giúp việc dậy rồi ra lệnh cho họ thu dọn hành lý. Bà ta chuẩn bị rời khỏi nhà họ Vân.





Lâm Tĩnh Anh vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc. Bà ta đã sống trong ngôi nhà này suốt bao nhiêu năm trời, cũng đã từng vui cười và từng tranh chấp cãi vã nhau tại đây, nên bà ta không hẳn là không có chút lưu luyến gì.





Nhưng lần này Vân Lập Tân thực sự đã khiến cho trái tim của bà ta trở nên lạnh lẽo. Một người đàn ông mà con tim không còn dành cho bà ta, cũng không thèm quan tâm đến nhân phẩm và thể diện của bà ta thì còn gì đáng để mà lưu luyến chứ?





Bà ta có ý định chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt. Hiện tại tạm thời chưa thể về nhà mẹ đẻ được nhưng Lâm Tĩnh Anh có một số tiền tiết kiệm trong tay, bà ta thà thuê trọ ở bên ngoài trong thời gian ngắn chứ không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này.





Nếu như Lý Uyển Đồng đã rắp tâm muốn trở thành bà Vân vậy thì cứ nhường cái vị trí bà Vân này lại cho con điếm đó.





Thế giới này rộng lớn như vậy, ắt sẽ có nơi bà ta thuộc về.





Trong khi thu dọn đồ đạc, bà ta vô tình lật thấy một bức ảnh, đó là bức ảnh lúc Vân Giai Kỳ mười lăm tuổi được chụp vào ngày sinh nhật của cô.





Cô sinh cùng ngày với Vân Ngọc Hân nhưng trong bữa tiệc sinh nhật cô đã bị ép đến ngồi ở vị trí khó nhìn thấy nhất, mặc dù Vân Giai Kỳ đứng trong góc, hai tay chắp tay sau lưng nhưng cô vẫn xinh đẹp tuyệt trần và vô cùng bắt mắt, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK