Anh ta liền nói: “Cô đang ở đâu, tôi lập tức tới ngay”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi… tôi đang ở khu biệt thự Long Thần”
Nửa tiếng sau.
Chuông cửa vang lên.
Vân Giai Kỳ còn tưởng rằng Doãn Lâm tới, cô lập tức xuống lầu, kêu người giúp việc mở cửa, cửa mở ra, cô lại nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đứng ngoài cửa.
“Tại sao… lại là cậu?”
Bạc Tiêu Dương nhíu mày, đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
“Cô thế nào rồi”
Câu nói đầu tiên của cậu ta, Vân Giai Kỳ đã biết cậu ta nhất định cũng đã nhìn thấy những tin tức kia.
“Tôi… tôi không sao…”
Bạc Tiêu Dương nói: “Còn nói không sao, sắc mặt cô rất khó coi”
Vân Giai Kỳ cúi đầu không nói gì.
“Cậu cũng xem những tin tức kia rồi sao?”
“Cô đừng xem nữa” Bạc Tiêu Dương nói: “Mấy ngày này cô cũng không cần ra ngoài”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi thật sự không làm gì cả, bọn họ dựa vào cái gì mà gán tội cho tôi Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi tin cô”
Vân Giai Kỳ giật mình.
Bạc Tiêu Dương lại nói: “Thế nhưng, những fan ác độc đó sẽ không tin cô.”
Vân Giai Kỳ yên lặng ngồi xuống sô pha, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiếp theo, cô không biết phải làm gì.
Bạc Tiêu Dương nhìn quanh bốn phía: “Bạc Tuấn Phong đâu?”
Cậu ta không thấy anh.
Anh không ở đây?
Vân Giai Kỳ không nói gì.
Người giúp việc thay cô trả lời: “Tổng giám đốc Bạc đi thành phố Hải Thiên, không ở thủ đô”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh cũng thật nhàn nhã”
Vân Giai Kỳ nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, tôi cũng không ngờ rằng Vân Ngọc Hân mang thai… Bạc Tiêu Dương, Vân Ngọc Hân thật sự mang thai sao?”
Cô vẫn không tin điều đó.
Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi không biết” Cậu ta không ở nhà họ Bạc, cũng không biết được gì.
Vân Giai Kỳ cuộn mình trong góc sô pha, hai tay vòng ôm chân, dáng vẻ bất lực, không khỏi khiến Bạc Tiêu Dương đau lòng.
Cậu ta đi đến bên cạnh cô và nói với cô: “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc nhìn về phía cậu ta: “Cậu… tại sao cậu lại muốn bảo vệ tôi?”
Bạc Tiêu Dương bật cười nói: “Tôi không thể trơ mắt nhìn cô bị như thế”
Cậu ta cũng không biết mình đang dành tình cảm gì cho.
Vân Giai Kỳ.
Yêu thích?
Ngưỡng mộ?
Tất cả đều có.
Cậu ta không thể nhìn thấy cô bị tổn thương.
Vân Sơ sững sờ nói: “Cám ơn…”
Bạc Tiêu Dương nói với cô: “Cô nghỉ ngơi đi”.