Bạc Tuấn Phong nhìn về phía ngọn nến rồi nói: “Mục sư nói, thế giới vạn vật đều do Chúa tạo ra, nhưng rốt cuộc Chúa là ai, ở đâu, đã có ai gặp qua chưa? Không hề có, vậy mà Chúa lại trở thành tín ngưỡng của biết bao người”
Mộ Ngọc My không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạc Tuấn Phong nói đùa: “Nhưng con không tin vào Chúa”
“Tuấn Phong, chúng ta hoàn thành buối lễ trước đã được không?”
Mộ Ngọc My vô cùng bối rối.
Cô ta không hiểu Bạc Tuấn Phong muốn làm gì, còn chưa kịp trao nhẫn cho anh, vậy nên tâm trí có chút hoảng loạn.
Thế nhưng Bạc Tuấn Phong vẫn không để ý gì đến cô ta.
Mộ Ngọc My giống như sắp khóc đến nơi nhưng không thế ở trước mặt mọi người yếu đuối như vậy, cô ta cố tươi cười: “Tuấn Phong, anh đừng làm em sợ…”
Ánh mắt cô ta nhìn Bạc Tuấn Phong như cầu xin anh, cô ta cố để ý tới từng diễn biến nhỏ nhặt nhất trên khuôn mặt anh, trong lòng lo sợ… nỗi sợ hãi ấy càng lúc càng lớn dần lên.
Bạc Tuấn Phong đi lên chỗ giá cầm nến. Anh chậm rãi nhầm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt trong veo chứa thêm một chút lạnh lùng. Ngọn nến này tượng trưng cho linh hồn anh và Mộ Ngọc My hoà làm một với nhau Anh cầm ngọn nến trên tay, sau đó dùng ngón tay dập tắt ánh sáng của nó, Khách khứa trong hội trường thấy thế liền kinh ngạc lên.
Bạc Tuấn Phong dập tắt ngọn nến kia rồi. Hành động này của anh khiến rất nhiều người ngạc nhiên tới mức phải đứng bật dậy, chẳng lẽ anh muốn huỷ bỏ hôn ước?
Mộ Ngọc My sợ hãi kêu lên: “Tuấn Phong! Anh làm gì vậy?”
“Cô lừa tôi!” Bạc Tuấn Phong nhắm mắt lại, nặng nề nói: “Cô không phải Bé Ngoan.”
‘Sắc mặt Mộ Ngọc My lập tức trằng bệch.
“Tuấn Phong, anh nói gì vậy..”
Cô ta nhấc váy đi lên trước mặt anh, khoé mắt đỏ hồng, nói: “Em chính là Bé Ngoan, em là Bé Ngoan của anh mài”
Bạc Tuấn Phong thất vọng nhìn cô ta: “Cô còn muốn lừa tôi đến khi nào?”
Mộ Ngọc My giống như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Anh nhớ lại rồi sao? Sao đột nhiên anh lại có thể nhớ lại được?
Không thể nào.
Mộ Ngọc My nói: “Tuấn Phong, sao anh lại nói như vậy? Em không lừa anh cái gì cả, tại sao em phải lừa anh…”
Bạc Tuấn Phong đi tới trước mặt cô ta, giật lấy cánh tay cô ta định tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống.
“Đừng!”
Mộ Ngọc My hét lên, sau đó lập tức cuộc chặt tay lại: “Tuấn Phong, anh đừng làm như thết”
Bạc Ngạn Thiên và Mộ Khánh An đồng loạt phản ứng: “Tuấn Phong!”
“Cậu định làm gì?”
Mộ Khánh An chạy đến trước mặt Bạc Tuấn Phong, bắt lấy cánh tay anh: “Cậu có ý gï? Hôn lễ đang diễn ra tốt đẹp, rốt cuộc thế này là sao?”
“Buông ra!”
Bạc Tuấn Phong liếc nhìn ông ta, ánh mắt anh vô cùng mãnh liệt, từ người tỏa ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Mộ Khánh An giật mình: “Cậu…”
“Tôi nói, buông ra” Bạc Tuấn Phong lập tức giãng tay ra.
Mộ Khánh An bị đẩy ra có phần hơi lảo đảo va vào người Bạc Ngạn.
Thiên, suýt chút nữa ông ta ngã xuống đất Mộ Khánh An vội vàng đỡ Bạc Ngạn Thiên, đau đớn hỏi: “Ông cụ Bạc, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao lại vô lý như vậy? Có phải nhà họ Bạc muốn huỷ hôn không?”