“Chào mừng bạn đến với những bản tin thú vị buổi sáng. Hôm nay, trên bầu trời Lam Thành của chúng ta có xuất hiện một hiện tượng thiên văn, đây là thứ mà chắc hẳn mọi người đều đã nghe qua, thời xưa nó được gọi là ‘thiên cẩu thực nhật’, cũng chính là tên gọi ‘nhật thực’ mà bây giờ chúng ta hay gọi.”
“Nhớ kỹ lại, thời điểm lần trước chúng ta nhìn thấy nhật thực trên bầu trời Lam Thành, đã là 10 năm trước…”
Trên một con đường Lão Tượng, từ từ vang lên tiếng quảng cáo đặc sắc, nó cứ quanh quẩn trên không gian của quảng trường cổ kính đang vô cùng bận rộn này.
Giọng nói từ loa phóng thanh bay xuyên qua bệ của sổ, cứ lượn lờ quanh quẩn bên tai Quý Vân.
Đã từ rất nhiều năm trở lại đây, Quý Thanh chỉ xem loại âm thanh phát ra từ loa phóng thanh giống như tạp âm, nên nội dung cụ thể ra sao, một chữ đều không nhớ.
Nó chẳng khác gì âm thanh du dương của đồng hồ báo thức cả.
Quý Vân từ từ ngồi dậy, hành động máy móc theo bản năng bước vào phòng vệ sinh.
Đêm qua có một buổi họp lớp, loại người ngửi rượu cũng say như Quý Vân đã phá lệ uống một cốc, nên chuyện sau đó Quý Vân chỉ nhớ từng mẩu rất ngắn.
Quả nhiên, vẫn là đứa mà mình coi thường nhất làm nhục một phen.
Cuối cùng, đám bạn ngồi cùng bàn chẳng ai thèm quan tâm, mà chia nhau đồ ăn đánh nhắm tiếp.
Giống như, hắn cố tình mượn chén rượu khiến mình bất tỉnh nhân sự, để hướng tới ánh trăng năm đó tìm kiếm đáp án.
“Bộp bộp bộp.”
Ba tiếng đập cửa vang lên. Quý Vân chỉ cần nghe thấy độ mạnh yếu của việc đập cửa đã biết đó là người nào.
Giống như hắn, ở cái nơi chẳng có tý tương lại mẹ gì, từ lúc trưởng thành đã ngồi vào đây ăn rồi chờ chết, lão đại của nhóm – Ngô Khải.
“Quý Vân, sự kiện khẩn cấp.” Tiếng Ngô Khải vang lên sau cánh cửa.
Quý Vân tiện tay lấy chiếc mũ bảo hiểm trên bàn, đồng thời vớ một ổ bánh mỳ, rồi vừa chạy ra ngoài vừa tranh thủ ăn vài miếng.”
“Nhanh chóng đến cổng phi trường, có việc gấp.”
“Lên xe.”
…
Một màu xám tinh xảo, cũng như lúc nó lập lèo trên từng áng mây. Một chiếc khải hoàn Tiger606 đang đứng chắn lỗi vào phi trường, trông giống như một con báo săn đang lẳng lặng đứng bên lề đường quan sát.
Quý Vân bước đôi chân đen xuống, còn ánh mắt nhìn thẳng về phía lối vào phi trường.
Hăn đến đây đón hàng, cần nhanh chóng, bởi đồ vật rất trân quý, nhưng người phía bên kia điện thoại cũng không nói rõ đó là thứ gì.
“Này, Thượng Hại Thiếu Phụ, vị đào với bưởi, uống không?” Ngô Khải ngồi ở phía sau, đưa cho Vân Quý một chai.
Mặt Quý Vân đen lại, nhìn chằm chằm Ngô Khải đưa tới chai nước mà tối qua đang uống giở.
“Hôm qua, thằng cháu trai kia cố ý hạ nhục mày, nên không cần để trong lòng. Tao thề, chuyện mày làm việc ở nhà hàng Nguyệt Trúc không phải hé ra từ miệng tao. Tao cũng không nghĩ tới, con chó La Diệu kia lại đặt phòng ở Nguyệt Trúc cho buổi họp lớp.” Ngô Khải nói.
“Được rồi, sau này cũng chẳng liên hệ gì, cứ làm xong việc hôm nay cái đã.” Quý Vân khoát tay, ném chuyện hôm qua vào một góc.
“Chuyện cụ thể tao cũng không nắm rõ, chỉ nói chúng ta chờ ở đây, mà thời gian phải vô cùng chuẩn chỉ. Người giới thiệu khá thân với tao, nên tao đồng ý luôn.” Ngô Khải nói.
Quý Vân và Ngô Khải đều là thành viên của nhóm cứu trợ bằng mô tô trong dân gian. Nhiệm vụ này được hiệp hội cứu hộ đưa ra khẩn cấp.
Công việc ở phi trường, khả năng cao là hộ tống, nên phải sử dụng đến xe gắn máy.
Loại chuyện này không phải bệnh nhân cần phẫu thuật gấp, dù sao bệnh nhân không thể chịu được mức độ sóc nẩy của xe gắn máy.
Khả năng cao là dụng cụ chữa bệnh, bên trong phòng giải phẫu của bệnh viện đang chờ dụng cụ này đưa tới.
Đương nhiên, cũng có thể là loại thuốc đặc biệt nào đó. Nó được vận chuyển cấp tốc từ hải ngoại, bệnh nhân đang rất cần, nên giành giật từng giây từng phút.
“Quái lại, rõ ràng mới sáng sớm, tại sao bầu trời lại tối sầm xuống vậy. Đừng nói chuẩn bị sấm chớp, mưa bão ập tới đấy, cả ngày hôm qua mưa rồi…” Ngô Khải vẫn như cũ, ở bên nói không ngừng.
Quý Vân cũng nhìn lên bầu trời.
Không có mấy đen kéo đến, mà áp suất trong không khí cũng bình thường. Dù cho mây đen che kín cả bầu trời, cũng không có khả năng ngay cả ngọn núi phía xa xa cũng bị màu đen bao trùm.
“À mà, suýt chút nữa quên nói với mày một chuyện. Mày đoán xem, hôm tao gặp được ai?” Miệng của Ngô Khải thuộc dạng không nói là không chịu được.
“Người trong mộng từ lâu của mày, người đẹp hết thời ‘cô giáo Chung’.” Quý Vân trêu gẹo.
“Nói luyên thuyên. Hôm qua, lúc tao trở về thì nhìn thấy, phía cuối đường đèn đuốc sáng trưng. Tao đi qua mới phát hiện, chỗ đó có một đoàn làm phim đang quay phim, hoạt động vô cùng chuyên nghiệp, hình như quay thể loại phóng sự một danh nhân nào đó.” Ngô Khải tỏ thái độ vô cùng khoa trương.
“Ồ? Đường Lão Tượng của chúng ta còn có người nổi tiếng à? Phải chăng có hi vọng tháo dỡ rồi?” Quý Vân mỉm cười nói.
“Mày thật sự không tò mò người được phỏng vấn kia là ai sao?” Ngô Khải trợn trừng mắt hỏi.
“Ai vậy?”
“Lâu Vũ đó! Chính là con nhóc đó, đứa từ nhỏ cứ lẽo đẽo theo mày gọi anh Quý Vân, anh Quý Vân của Lâu Vũ ấy.” Ngô Khải nói.
Lâu Vũ?
Cái tên rất cũ.
Nó gần như bị lãng quên.
Trên con phố Lão Tượng có thật nhiều đứa nhỏ, người đồng lứa trong đó cũng không ít. Khi còn bé, cả đám chơi đùa cùng nhau, cùng đến trường. Sau khi lớn lên, ai cũng có con đường riêng của mình, chẳng giống loại người như Quý Vân và Ngô Khải, vẫn còn ở trong căn phòng cũ nát, làm công việc chẳng có tý tương lai gì.
Lâu Vũ là một trong số đó, chỉ là cô ấy đã dọn đi từ rất sớm, nên phải mười năm rồi chưa gặp lại nhau.
Vịt con xấu xí hóa thiên nga trắng?
Tuyệt thật, không ngờ ánh mắt của mình tệ đến vậy.
“Bọn họ còn phải quay phim mấy ngày nữa, hay mày đi chào hỏi người ta một tiếng, nói không chừng…Ha ha, thời điểm còn mặc quần thủng đít, cô ấy thầm mến mày mà.” Ngô Khải cười phá lên trông khá mất dạy.
“Mày đã nói, giờ người ta là minh tinh lớn. Chẳng may chúng ta đi chào hỏi, lỡ bạch mã hoàng tử nhìn thấy cô bị quấy rầy thì sao?” Quý Vân lắc đầu.
Chuyện buổi họp lớp hôm qua hắn còn chưa tiêu hóa hết, nên tự nhiên Quý Vân không muốn tìm thêm phiền phức.
“Không thử sao mà biết được, mày không cho phép cô ấy cẩu độc thân sao. Đã thế, cô ấy về đây quay phim tư liệu, nói không chừng là nhớ tình cũ…” Ngô Khải ở bên cạnh đô đốc.
Lúc này, ánh mắt của Quý Vân tập trung vào lối ra phi trường, nơi một chiếc xe cứu thương màu trắng vừa xuất hiện.
Có lẽ, lái xe nhìn thấy cờ cứu viện màu xanh phía sau xe gắn máy, nên trực tiếp lái xe đến.
Xe đứng trước mặt hai người, rồi một vị khoác chiếc áo blue trắng hỏi thăm thân phận Quý Vân và Ngô Khải.
Sau khi xác nhận thông tin chuẩn xác, người đó lại chui vào xe, rồi xách ra một cái ba lô hai dây vô cùng đặc biệt.
Hình dáng bên ngoài của chiếc ba lô cực kỳ thu hút ánh mắt, nó giống như mô hình lồng ngực, mà vật liệu thiết kế bên ngoài giúp giảm thiểu va chạm.
“Đồng chí Quý Vân, làm phiền các cậu. Trong vòng 20 phút, các cậu phải đưa đồ tới bệnh viện, bởi vì trong quá trình sử dụng máy bay đã tốn rất nhiều thời gian. Hiện tại là sáng sớm, mặc dù có thêm đội cảnh sát giao thông mở đường, cũng sợ rằng chúng tôi không thể nào đến bệnh viện Lam Dương kịp lúc được. Vì vậy, chỉ có thể nhờ các cậu, nhưng người nắm rõ đường ngang ngõ tắt trong thành phố giúp đỡ cứu viện.” Vị bác sĩ kia nói vô cùng nghiêm túc.
“20 phút? Việc này hơi khó thì phải. Nếu phía thành phố Hồng Khánh thông xe, hoặc hỗ trợ thông xe, thì chỉ cần 15 phút là tới.” Ngô Khải bên cạnh lên tiếng.
“Còn chưa thông xe được, tôi đã hỏi qua cục đường bộ rồi, nên mới phải nhờ đến các cậu.” Bác sĩ lên tiếng.
“Xin hỏi, trong ba lô là cái gì?” Quý Vân đã ngồi lên xe, nổ máy.
Giọng nói của bác sĩ có phần trầm thấp hơn một chút.
“Là trái tim!”
Quý Vân và Ngô Khải đồng thời liếc nhìn nhau, giống như hai con thú gặp phải sư tử - Con mẹ nó!
Mặc dù trong thông báo cứu viện không có nói đến giải phẫu ghép tim, nhưng Quý Vân biết một khi lấy trái tim ra, nhất định phải hoàn thành phẫu thuật trong vòng 6 tiếng, nếu không làm được thì xác xuất ca mổ sẽ giảm đi trông thấy.
20 phút phải đưa đến nơi?
Vậy đã qua hơn 5 tiếng rồi sao?
Trước đó làm gì? Nó gặp phải lực cản rất lớn sao?
“Cái ba lô này được thiết kết chống sóc nảy sao?” Quý Vân lập tức hỏi.
“Mô phỏng lồng ngực người, trừ khi bay ra khỏi xe của cậu.” Bác sĩ đưa cái ba lô hình lồng ngực cho Quý Vân.
Trên lưng Quý Vân xuất hiện cái ba lô đặc biệt này, bỗng cảm giác có gì đó khác lạ.
Trong lồng ngực mình một trái, con mẹ nó phía sau một trái, chút nữa thôi giống như song tâm cùng đồng hành.
“Br… ừm.”
Bánh xe sau bắt đầu gầm rú.
Quý Vân nhìn thời gian.
9 giờ 29 phút.
“30 phút đúng không?” Quý Vân hỏi.
“Đúng, kịp không? Vừa rồi tôi nghe thông báo, 30 phút nữa chính là nhật thực toàn phần, khả năng cao lúc đó giao thông sẽ vô cùng hỗn loạn.” Bác sĩ nói.
Quý Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện mặt trời như chiếc mâm tròn chẳng biết từ lúc nào thiếu một góc thật to.
Hình dạng kia vô cùng quỷ dị, thậm chí màu sắc cũng lộ ra chút gì đó yêu dã. Giống như một cánh cửa đang từ từ mở ra, hay chậm rãi đóng lại.
Chẳng trách, người xưa vì hiện tượng này mà liên tưởng đến hình ảnh đáng sợ ‘thiên cẩu thực nhật’. Kể cả bây giờ, nó vẫn như cũ khiến người chứng kiến thấp thỏm, lòng người sợ hãi.
“Tôi sẽ cố hết sức.” Quý Vân nói xong, bèn kéo kính chắn gió mũ bảo hiểm xuống.
Trong chớp mắt, bộ ly hợp của xe vận chuyển, ga được vặn đến mức tối đa.
“Rừm…”
Quý Vân giống như viên đạn bay nhanh trên đường.
Phía sau, bụi đất tung bay, kèm theo tiếng hét hòa tan vào gió -
“Tao còn chưa lên xe, tao còn chưa lên xe.”
…
Phía trước là một cầu vượt mới xây dựng.
Qua cầu vượt thì tiếp tục đi thẳng, rồi vượt qua đường hầm Đại Sơn, nên dù có nhanh cũng phải mất 8 phút mới tiền vào nội thành.
Đây chính là con đường thành phố Hồng Khánh mà vừa rồi Ngô Khải có nhắc tới với bác sĩ.
Nhưng con đường này đã tu sửa gần 10 năm, vậy mà tới bây giờ vẫn chưa thông xe.
Rơi vào đường cùng, Quý Vân chỉ có thể lựa chọn con đường Lão Tam, đi vòng vào thành phố.
Đường Lão Tam bao quanh thành phố, nên nhiều nơi vẫn pha thêm chút đường đồi núi. Bởi vì con đường đã bị hao mòn trầm trọng, làn xe trật hẹp, nên giờ cao điểm lúc nào cũng tắc đoạn dài.
Chắc hẳn, nhân viên cấp cứu cũng hiểu rõ tình trạng giao thông ở Lam Thành, thế nên bọn đã sớm liên hệ với hội nhóm cứu trợ bên ngoài.
Quyết định của bọn họ vô cùng sáng suốt.
Quý Vân đi tới, phát hiện trên mặt đường chật chội ních đầy người, kèm theo tiếng còi xe vang vọng cả vùng núi.
Thực tế, xe máy muốn vượt qua tình trạng bây giờ cũng rất khó.
Quý Vân nhìn mức độ khó cực cao ập tới, mà trong lòng không khỏi thở dài.
Chân ga không giảm, vẻ mặt tập trung.
Tìm kiếm khe hở.
Lắc bên này, né bên kia.
Lợi dụng đường cống vượt qua.
Nghiêng người đến cực hạn.
Một loạt thao tác có độ khó cao diễn ra, đến ngay cả người thực hiện là Quý Vân cũng cảm giác như tim nhảy lên tận cổ, muốn trốn sang cái ba lô ở đằng sau kết bạn với người bạn mới.
“Xoẹt.”
Quý Vân lướt qua một chiếc Hồng Quang SUV với tốc độ cực nhanh, khiến điếu thuốc trên tay chủ xe vụt tắt.
Chủ xe Hồng Lăng SUV tức giận, ngó đầu ra ngoài. Gã đang muốn chửi ầm lên thì chiếc tóc giả bị cơn gió do chiếc xe máy kéo theo cuốn đi, khiến cái trán bóng loáng lộ ra.
Chủ xe ngây người tại chỗ.
Đột nhiên, ông ta quay đầu lại mới phát hiện, hơn 10 chiếc xe sau lưng mình, cũng có một cái đầu bóng loáng đang ló ra hùng hùng hổ hổ chửi bới.
“Con mẹ nó, mày đi xe cái mịa gì vậy?” Gã đầu trọc chỉ vào bóng lưng Quý Vân điên cuồng gào thét.
“Đường lớn đi nhanh như vậy cũng chẳng tính gì, nhưng đường vừa xấu vừa tắc mà đi như thế, mặc kệ dòng xe như mắc cửi, đúng là đại thần.” Trong xe, bên cạnh bảo mẫu, có một người đàn ông trung niên ngó ra, vẻ mặt đầy sự hâm mộ nói.
“Với tốc độ này, chỉ cần một sai lầm nhỏ, nói không chừng sẽ bị chấn thương khá nặng đấy.”
“Nói linh tinh, ngã một cái thì có mà đắp chiếu.”
…
9 phút!
Tốt rồi, đây đã là cực hạn mà mình có thể làm được.
Còn thừa 21 phút, mà con đường khó khăn nhất đã vượt qua rồi.
Quý Vân bắt đầu tiến vào con đường sầm uất trong phố, mặc dù trên những con đường này rất lộn xộn, nhưng không gian xử lý lại khá nhiều.
Nếu cuối đường bị chặn lại, mình có thể đổi qua con đường nhỏ khác.
Với lại thời điểm giao nhau giữa đèn xanh đèn đỏ khá quan trọng, lúc đèn đỏ thường kéo theo một dòng xe rất lớn, muốn vượt qua sẽ vô cùng nguy hiêm.
Trước đó, Quý Vân đã làm qua công việc mở đường cho xe cứu thương, cũng biết xe cứu thương có đặc quyền vượt đèn đỏ, nhưng tiền để phải không làm nguy hại đến dòng người di chuyển trên đường.
Huống hồ, nếu nhân viên ngoài biên chế, thì bản thân phải gánh chịu tất cả hậu quả.
Quan trọng nhất là, Quý Vân không thể làm việc mạo hiểm bởi đang còn đeo trái tim phía sau, ba mạng người đồng thời nằm trên chiếc xe máy này.
Dù cho Quý Vân sinh ra và lớn lên ở Lam Thành, bản thân cũng biết rất rõ đường ngang ngõ tắt ở đây, nhưng quá trình lựa chọn tuyến đường tiếp theo cũng vô cùng căng thẳng.
Không thể mắc sai lầm, không thể quay đầu, không thể dừng lại.
Thời gian là mạng sống, đây là lần đầu tiên Quý Vân nhận nhiệm vụ cấp cứu khẩn cấp, đúng nghĩa tham gia cuộc đua với Tử Thần.
“Chợ sáng ở đường Phương Hưng có lẽ đã tan.”
Quý Vân không hề do dự, lập tức rẽ phải, lựa chọn con đường có chợ mà chắc hẳn ít người sử dụng.
Bên trong nội thành, các chợ bán đồ ăn thường sẽ chiếm lòng đường, chỉ để lại một lối nhỏ trong thời gian diễn ra chợ sáng.
Nhưng bọn họ cũng rất nhanh dọn đi, phòng ngừa hệ thống giao thông bị tê liệt hoàn toàn.
Quý Vân rất rõ khoảng thời gian giao nhau này, cho nên hắn quyết định rất nhanh đi vào con đường Phương Hưng.
Hai bên đều là dân buông bán, bọn họ bắt đầu thu dọn, nào là xe đạp, xe điện, xe lam, xe kéo đủ các loại. Cho dù bọn họ chưa di chuyển đi hết, nhưng lòng đường gần như thông thoáng, bởi vì chẳng có ai đến mua đồ nữa rồi.
Quý Vân nhanh chóng xuyên qua con đường Phương Hưng.
Vì vậy, hắn tiết kiệm được 5 phút thời gian.
“Tiếp theo đi vòng qua công viên, có thể nhanh hơn.”
Trong đầu Quý Vân như có bản đồ, bỗng hắn quay đầu nhìn lại một chút.
Trước kia, hắn đã từng xử dụng xe máy trở một ít người bệnh, nên theo bản năng sẽ quay lại nhìn xem tình trạng đối phương thế nào.
Nhưng lần này, hắn quay đầu lại mà chẳng thấy gì.
Tâm lý ảnh hưởng đến hành động, mặc dù chiếc ba lô sau lưng Quý Vân tương đối nhẹ, nhưng bản thân luôn nghĩ cõng theo một người sống sờ sờ.
“Yên tâm, tao sẽ đưa mày đến nơi an toàn.” Lại lần nữa Quý Vân tăng tốc, trực tiếp đi tới đường công viên.
Bầu trời ảm đạm, rừng cây mát mẻ.
Quý Vân vốn cho rằng đường vành đai công viên sẽ thuận lợi nhất, chưa từng tính đến chuyện đột xuất xảy ra. Hắn nhìn thấy một đám ông bà già mặc đồng phục thống nhất, bọn họ đang đi từng bước chỉnh tề bao trùm cả con đường.
Một số người cầm theo cờ, màu đỏ rực rỡ.
Còn mấy người đội mũ màu đỏ, giống như người dẫn đoàn.
Bọn họ còn chuẩn bị cả còi, bỗng chốc chở thành một cảnh sát giao thông đặc cách.
Bọn họ ngăn lại nhưng xe cộ muốn đi vào tuyến đường, khiến cho đám xe mặc kẹt phía sau đi lại như rùa bò.
Chỉ cần can đảm bíp còi, chính là đám người trẻ không tôn trọng người già chút nào.
Quý Vân thấy cảnh này, bỗng tức giận điên người.
Lại là đám người tự cho rằng là đúng này!
Bên trong mới là công viên?
Đây là đường bên ngoài công viên mà?
Quý Vân nhìn thấy toàn bộ con đường bị mấy lão già thuộc nhóm kiện tộc chiếm đóng, thì trong lòng như lửa đốt.
Quý Vân hiểu rất rõ, kể cả phía sau đám người này là xe cứu thương thì bọn họ cũng không nhường.
Bọn họ tổ chức buổi biểu tình này, mục đích chính là nhắm vào đám người quyền chức của thành phố.
Đám người khá đông, đội ngũ dài dằng dặc, muốn xuyên qua là điều cực kỳ khó khăn.
Trước đó, Quý Vân từng gặp phải tình huống này, hắn cố tình rồ ga xuyên qua bọn họ. Đám người đó vẫn cố tình ngăn lại, bọn họ dùng da thịt bản thân làm bức tường, không cho một ai xuyên qua.
Bọn họ không quan tâm cái gì mà cứu mạng với không, phải chờ đội ngũ trùng trùng điệp điệp của họ đi qua, thì người khác mới đi được.
“Mẹ nó! Bố mày liều mạng để tiết kiệm một chút thời gian, vậy mà vẫn bị đám người não tàn này ngu ngốc trì hoãn.” Quý Vân hít một hơi thật sâu.
“Không, không thể chờ đợi như vậy được.”
Quý Vân liếc nhìn lối vào công viên.
Hắn bỗng phát hiện ra cọc chắn trước cửa công viên cách một khoảng rất rộng.
Mà công viên này hắn cũng vô cùng quen thuộc, bởi vì trong công viên có một con đường tản bộ thẳng tắp, ô tô không đi được, nhưng xe máy…
“Brừm…”
Quý Vân không do dự nữa, mà trực tiếp quay xe, đâm thẳng vào trong công viên.
Đầu tiên là bãi cỏ.
Quý Vân vừa lướt qua một cặp đôi yêu nhau đang bày đồ ăn ra bàn.
Ngay sau đó là khu rừng hoa đào. Quý Vân mặc kệ nhân viên bảo vệ công viên la hét, vít ga vượt qua khu vực hoa đào này.
Cuối cùng là con đường tản bộ, Quý Vân bíp còi điên cuồng, rồi nhẹ nhàng vượt qua quãng đường tản bộ.
Không bao lâu, hắn đã tới quảng trường nhỏ. Nơi đây, từ dưới mặt đất đang phun từng dòng nước nhỏ bắn thẳng lên cao.
Thế là, Quý Vân không thể nào tránh khỏi biểu diễn một màn đi xuyên qua đài phun nước.
“Oa.”
“Ghê vậy.”
“Công nhận công viên chu đáo thật, không ngờ còn sắp xếp màn biểu diễn đặc sắc như vậy. Được đấy, công viên không thể nào chỉ hướng về phía người già, cần phải để tâm đến người trẻ, giúp họ đến đây chăm chỉ vận động mới tốt.”
Tốc độ Quý Vân đủ nhanh, nên trên người cũng không bị ướt mấy.
Có điều, chỗ lỗi ra của công viên, Quý Vân nhìn thấy khoảng cách cọc ngăn với lối đi khá hẹp.
Mịa!
Vào được, ra không được.
“Cái mẹ gì thế, đám người thiết kế công viên định xây hũ bắt mấy tên thiếu niên quỷ à?” Quý Vân nhịn không được mắt một câu.
Thời điểm Quý Vân đang đau đầu, hắn chú ý tới khu vực dành cho người khuyết tật, nơi đó có đặt một chiếc xe lăn cố định.
Chiếc xe lăn kia có vẻ khá nặng, không giống như xe lăn bình thường có thể nhấc qua lại dễ dàng.
Rất có thể đây là dụng cụ phục vụ đường dành riêng cho người khuyết tật.
Quý Vân nhanh chóng tới xem xét.
Sau khi hắn tới gần, Quý Vân phát hiện một con đường được xây dựng sau lùm cây, là con dốc dành cho người khuyết tật di chuyển.
Nhưng con đường dốc này khá chật hẹp, lại vừa vặn giúp người đẩy xe lăn cố định việc di chuyển.
Có điều, chiều rộng xe máy cũng khá dài, muốn di chuyển trên đường này độ khó cực lớn.
“Này.”
“Này, ai cho cậu lái xe máy vào đường này.”
Một nhân viên quản lý tức giận chạy về phía Quý Vân.
Hắn còn đang suy nghĩ biện pháp, nhưng có lẽ không kịp nữa rồi.
Quý Vân cắn răng, dứt khoát lái xe vào khu vực ô vuông nhỏ phía trước.
Sau khi xe tiến vào khu vực chuyên dụng, hai bên là tường được xây vuông vức, phía trên là hàng rào kim loại.
Loại tình huống này, hắn muốn chuyển hướng hay luồn lách là không được.
Thậm chí, nếu kỹ thuật lái xe không tốt sẽ khiến xe máy chết dí ở trong con đường đặc biệt này, tiến không được lùi cũng không xong.
Nhưng cái nào sao có thể làm khó ma tốc độ, thanh niên quỷ Quý Vân được chứ.
“Ngồi vững nhá, người em trái tim.”
Quý Vân thầm nghĩ một câu, sau đó vào số bóp ga, để chiếc xe trực tiếp lao lên vách tường, đây là tuyệt kỹ - Long Sĩ Đầu.
Hắn điều khiển bánh trước gác lên mặt tường, sau đó nâng bánh trước lên.
Để bánh trước trèo tường.
Đợi cho thân xe gần như thẳng đứng, Quý Vân sử dụng hết lực lượng toàn thân ngoặt chiếc xe máy một góc 90 độ.
Hành động giống như một kỵ sĩ ưu nhã tạo ra động tác kinh hãi hoa hệ, vừu chuẩn xác vừa liền mạch.
Cách đó không xa, mấy người đang ngồi xe lăn đều trợn to mắt nhìn cảnh tượng này.
Ghê vậy sao?
Lúc trước, nếu mình có kỹ thuật này thì đã không phải ngồi xe lăn rồi.