Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Vân nhìn lên bầu trời, mặt trời tròn kia đã bị xâm chiếm hơn một nửa, mà trong đầu lại xuất hiện một vấn đề.

Có phải mình trong quá khứ và tương lại, phải chăng có liên quan cực lớn với nhật thực?

Nếu mình xảy ra chuyện khi chưa có nhật thực, phải chăng bản thân không rơi vào tuần hoàn?

Lần hành động này của mình, chẳng khác gì cho tương lai một thay đổi cực lớn, liên quan đến việc mình có thể học đại học hay không. Xem như một lần to gan thăm dò, rất có thể mình sẽ thoát khỏi tuần hoàn, không trở về quá khứ nữa.

Thời gian cuối cùng đã tới.

Quý Vân cảm giác được ý thức của mình trôi lơ lửng trên không trung.

Đối với bất kỳ ai có mặt ở nơi này, 10 năm là thời gian vô cùng dài.

Nhưng với Quý Vân chỉ đơn giản là chớp mắt.

Một ánh sáng chói mắt, khiến hắn bị mù trong giây lát.

Ngay sau khi cơn chói mắt qua đi, thế giới 10 năm sau sẽ đập vào mắt.

Bên ngoài, vẫn như cũ là nhật thực.

Một lần nhật thực 10 năm sau, mà là thời điểm mặt trời bị che mất hoàn toàn.

Quý Vân tỉnh lại 10 năm sau, không ngờ mặt trời biến mất, toàn bộ Lam Thành chìm trong bóng rối.

Thế giớ chỉ có màu đen.

Đèn trần vẫn sáng.

Người đến người đi trong bệnh viện…

Mọi thứ vẫn diễn ra như thường.

Ở cửa, bảo vệ chẳng biết đang trách móc cái gì với một người phụ nữ đầu đã bạc.

Một cô gái đi tất chân màu đen lướt qua người mình, cô ta dùng ánh mắt quái dị nhìn thoáng qua, rồi sau đó bước nhanh đi.

Tiếp tục có mấy người lục tục bước qua, bọn họ làm như không thấy, mãi cho tới khi có một ông cụ đi tới, có bụng nhưng bụng không lớn. Ông lại gần chỗ Quý Vân, đứng đó, hỏi thăm tình hình tại sao Quý Vân nằm trên mặt đất.

A, phó hiệu trưởng Vương.

Nhìn thấy ngài thật sự quá tốt.

Trong lòng Quý Vân trở nên kích động.

Chưa thoát khỏi tuần hoàn.

Mình vẫn nằm trong bệnh viện.

Điều này chứng minh, mình vẫn làm việc trong đội cứu hộ, mà bản thân vẫn tiếp tục lựa chọn hộ tống trái tim này tới bệnh viện.

Vậy việc học đại học thì sao?

Quý Vân vô cùng tò mò, bản thân có thay đổi gì không?

Nhưng hắn đang nằm trong bệnh viện, tiếp theo sẽ bị đưa tới phòng cấp cứu, nên tin tức mà hắn biết được vô cùng hạn chế.

Một là báo tường.

Hai là TV lớn ở đại sảnh.

Còn việc bác sĩ và y tá trao đổi với nhau, bọn họ chắc chắn không lộ ra chút tin tức mình có học đại học hay không. Còn phó hiệu trưởng Vương, lần này cũng chắc chắn không nhận ra mình.

Trước đó, Quý Vân cho rằng phó hiệu trưởng Vương là người nghiêm khắc trong vấn đề yêu sớm, cho nên mới ấn tượng với mình như vậy. Hiện tại, Quý Vân đã hiểu rồi, chỉ cần mình không yêu đương với Thu Mộ, phó hiệu trưởng Vương sẽ không nhận ra mình, bởi Thu Mộ là cháu ông ấy.

“Cậu nhóc, trên mặt đất mát mẻ thật đấy…” Phó hiệu trưởng Vương vẫn nhiệt tình hỏi han.

Rất nhanh, phó hiệu trưởng Vương đã gọi y tá tới, sau đó vị nam bác sĩ kia cầm theo chiếc cáng cứu thương tới.

Tuy vị bác sĩ nam này nhìn rất trẻ, nhưng kinh nghiêm coi như phong phú, có thể phản ứng nhanh nhẹn với bệnh nhân gặp chuyện bất ngờ. Có điều, bệnh tình Quý Vân rất phức tạp, anh ta dùng hết khả năng cũng chỉ giúp Quý Vân tồn tại thêm 7 phút.

Mọi thứ không có gì thay đổi.

Nhưng tư thế nằm của Quý Vân lại thay đổi.

Lần này, Quý Vân nhìn thấy tấm thẻ trước ngực vị bác sĩ này, anh ta họ Phó, tên Quang Dật.

“Chú Vương, chú giúp cháu tìm xem có ai đi cùng bệnh nhân hoặc người nhà không? Tình huống người này vô cùng khẩn cấp, có khả năng phải mổ.” Bác sĩ Phó Quang Dật nói.

Chú Vương?

Lần này, Quý Vân nghe cách xưng hô của bác sĩ Phó Quang Dật với phó hiệu trưởng Vương mà nghi ngờ.

Hắn nhớ, lần thứ hai mình tuần hoàn, vị bác sĩ này cũng gọi phó hiệu trưởng Vương là chú Vương.

Nhưng hầu như các vòng tuần hoàn trước, Phó Quang Dật và phó hiệu trưởng Vương đều không quen biết.

Trải qua nhiều lần tuần hoàn như thế, vốn dĩ ban đầu Quý Vân thực sự nghi ngờ, có phải mọi thứ chỉ là hình ảnh tưởng tượng của mình trước khi chết hay không?

Nhưng, tại sao tưởng tượng lại lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy. Thậm chí nó nghiêng về cảnh tượng trong mơ hơn, bởi vì trong nháy mắt khiến con người ta mơ màng, nhịn không được mà phải đặt câu hỏi.

Mà vị trí của mình trong thế giới này, mỗi một lần chẳng có gì thay đổi cả, thậm chí có nhiều chi tiết mình chưa từng nghĩ tới vẫn tồn tại.

Điều này càng thêm chứng minh, Quý Vân ôm theo một đống ký ức tiến vào một thứ không chân thực, một thế giới không cách nào đoán biết được.

Thế giới này không phải bởi vì mình làm thế nào, rồi dựa vào đó mày quay quanh. Mà nó vẫn luôn duy trì cuộc sống, mọi thời mọi khắc đều vận chuyển…

Vì nguyên nhân gì mà bác sĩ nam này nhận biết phó hiệu trưởng Vương, để anh ta có thể gọi là chú?

Nếu hành vi của mình trong quá khứ gây ra hiệu ứng cánh bướm, vậy sao báo tường hay tivi chẳng có gì thay đổi?

Hơn nữa, TV ở đại sảnh vẫn đang phát một bộ phim.

Đây là thứ mình theo dõi dựa trên thay đổi cực lớn của Lâu Vũ.

Vốn ti vi đang phát quảng cáo giới thiệu về bệnh viện Lam Dương, nhưng Lâu Vũ thay đổi thì trên tivi luôn xuất hiện phim cô đóng.

Bởi vì Lâu Vũ đến đây làm việc, bệnh viện sẽ dùng mọi cách để tuyên truyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK