Mục lục
Kẹt Ở Nhật Thực Ngày Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, Quý Vân ngắm nhìn Thu Mộ.

Quý Vân không thể ngờ được, thật ra bây giờ là lúc mình cách Thu Mộ gần nhất, từ đó về sau sẽ biến thành người lạ. Mà sau khi hai người bước vào xã hội, lại hoàn toàn đặt hai người vào hai thế giới.

Quý Vân thừa nhận, mấy lần mình nói với Thu Mộ bản thân bị mắc bệnh nặng, hoàn toàn là do tâm lý muốn trả thù. 10 năm sau, hình ảnh Thu Mộ in sâu trong tâm trí mình là thứ không thể với tới, nên hắn muốn mượn cơ hội ngàn năm một thuở này để đùa giỡn cô ấy.

Nhưng việc này có ý nghĩa gì đâu?

Dù mọi thứ là thật, mình cũng chỉ vui vẻ một chút ở thời điểm cấp ba, nhưng sau đó lại mất đi tất cả ấn tượng tốt của Thu Mộ đối với mình.

Quá khứ, mình phá hỏng mọi thứ, mặc kệ đến đâu hay đến đó, nhưng suốt ngày phàn nàn các loại bất công.

Hiện tại, Quý Vân có thời gian nghĩ lại, có thời gian trải nghiệm kỹ càng, có thời gian tĩnh tâm phán đoán.

Nhất là khi hắn biết biến cố của Lâu Vũ, Quý Vân mới ý thức được trước đó mình bỏ qua rất nhiều, cũng như không nhìn rất nhiều thứ.

Có thể tính đây là một loại ban ân.

Mình rơi vào vòng tuần hoàn giữa hai lần nhật thực, cho mình cơ hội làm người.

Kể cả sau 20 phút, mình phải làm mọi thứ lại từ đầu, mình cũng không có khả năng ở cái thế giới này đạt được cái gì, nhưng Quý Vân vẫn lợi dụng khả năng tuần hoàn đó làm phong phú cuộc sống bản thân mình.

Không còn là một thằng nhóc thích gì làm nấy, cũng không còn là thanh niên vứt đi, có thể bổ sung lại một thiếu niên bỏ học giữa chừng, nhặt về hứng thú đã từng rơi. Những câu đố chưa có lời gian, mình có đủ thời gian để tìm tòi, những con người mình còn chưa hiểu rõ, cũng có thể từng tí một mở ra nội tâm…

“Bạn học, bạn mua chút đồ gì đi chứ.” Lúc này, thanh niên ở quầy bán đồ ăn vặt lên tiếng.

Thanh niên này đã quan sát Quý Vân tù lâu, bởi vì một số học sinh nam vì muốn ngắm mỹ nữ thêm vài lần, sẽ mua một chút đồ vật tượng trưng, sau đó kiếm một chỗ từ từ thưởng thức, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía gốc cây si.

Tên học sinh này lại khác, cứ đứng đó nhìn chằm chằm.

Khóe miệng thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười cuồng ngạo khó hiểu.

Giống kiểu, mấy tên não tàn thần tượng thời thành xuân sẽ nói: Cô gái, cô không thoát khỏi tay tôi đâu?

“À, à, tôi đang thất thần chút.” Quý Vân nói.

“Không mua thì đứng đây làm gì, cản trở các bạn học khác mua kem…” Thanh niên tức giận, anh ta không ngừng líu lo phàn nàn. Có lẽ, lầm thời bị gọi đến thay ca, còn bản thân rất không tình nguyện phục vụ đám học sinh mua đồ.

Thời điểm hắn cùng người này nói chuyện, Quý Vân phát hiện Thu Mộ bỗng rời khỏi gốc cây si.

Hắn nhìn đồng hồ, 10 giờ 10 phút.

Thời điểm các câu lạc bộ trong trường bắt đầu hoạt động.

Lần này, Quý Vân không sử dụng cách làm nói mình bị bệnh nan y, dù sao mánh khóe này không sớm thì muộn cũng bị vạch trần, lúc đó Thu Mộ sẽ lựa chọn rời đi.

Thu Mộ vừa bước đi, Quý Vân lập tức bám theo.

Hắn muốn nhìn xem Thu Mộ đi đâu.

Tại kỳ nghỉ hẻ này, cô định tham gia câu lạc bộ nào.

Cô hứng thú với cái gì.

Cô đi đến tòa nhà phía đông trường học, đi lên tận tầng 4.

Quý Vân phát hiện nơi này có không ít bạn học cầm theo giấy vẽ tranh và nhạc cụ, xem ra đây là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ nghệ thuật.

Vốn hắn cho rằng, Thu Mộ sẽ bước vào vị trí câu lạc bộ âm nhạc, nhưng cô vẫn tiếp tục đi đến phía cuối hành lang. Cô đi thẳng tới phòng thứ hai từ cuối vào, một căn phòng đủ sáng được bố trí thành một căn phòng tao nhã.

Thu Mộ ôm theo cuốn sách bước vào căn phòng kia, mà rất nhanh trong phòng vang lên tiếng reo hò của mấy thằng đực rựa.

Quý Vân cũng không suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng đi tới, chẳng bao lâu sau khi Thu Mộ bước vào, hắn cũng đặt chân vào căn phòng tao nhã kia.

Trong phòng, có hai ba mươi học sinh đang ngồi, bọn họ ai nấy đều cầm một tập thơ có trang bìa được thiết kế vô cùng đặc biệt.

“Trò cũng tham gia vào câu lạc bộ thơ ca hiện đại sao?” Trên bục giảng, một vị giáo viên nam đeo chiếc nơ cổ điền, mỉm cười nhìn về phía Quý Vân hỏi.

Vị thầy giáo trẻ tuồi này vô cùng đẹp trai, nhất là đi kèm với bộ trang phục hôm nay, chẳng khác gì vị quý công tử thời chiến quốc. Mắt kính tròn viền bạc, mái tóc bóng bẩy mà không phải kiểu cắt tóc ngang trán, tay cầm một tập thơ đầy tính

nghệ thuật, một tay khác cầm cục phấn vừa trắng vừa dài, có lẽ đang chuẩn bị chép bài thơ muốn nghiên cứu hôm nay.

“Xem là vậy đi.” Quý Vân trả lời qua loa.

“Tôi xem có vẻ không giống, lựa chọn câu lạc bộ này phần lớn là nữ sinh. Còn nam sinh thường có ý đồ khác.” Vị thầy giáo trẻ tuổi này tất nhiên chưa từng thấy Quý Vân, nên ông ấy cho rằng Quý Vân đang muốn theo đuổi một cô gái nào đó ở trong lớp.

Mặc dù trong kỳ nghỉ hè, học sinh có quyền lựa tự do lựa chọn tham gia câu lạc bộ, nhưng vị nam giáo viên trẻ tuổi này vẫn không thích học sinh có mục đích không trong sáng vào phá hoại câu lạc bộ thơ ca hiện đại của mình.

“Cậu nói xem, bài thơ tôi chuẩn bị chép lên là của thi nhân nào?” Vị giáo viên trẻ tuổi này hiên nhiên không muốn cho Quý Vân tiến vào, nên giọng nói giống như thẩm vấn.

Vị giáo viên trẻ tuổi nói xong câu này, bèn lướt qua một lượt học sinh trong phòng, ánh mắt không tự chủ được dừng lại ở vị trí Thu Mộ một chút.

Từ khi cô gái kia bước vào phòng, hay tiếng reo hò của đám con trái, thì mọi người có thể hiểu được tên con trai ngơ ngơ này tiến vào cũng vì cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK