“Thằng nhóc, mày để bọn anh tìm hơi khó đấy.” Một giọng nói không thiện cảm vang lên từ phía sau.
Trong lòng Quý Vân khá khó chịu.
Hắn cân nhắc đến việc, bản thân hóa thành sói xám ăn thịt chú hưu trắng nhỏ sẽ gây ra trấn động thế nào, nên vừa rồi mới cố tình đến dòng suối phía sau trường, là một nỡ vô cùng yên tĩnh.
Ở chỗ này, Thu Mô có kêu trời cũng chẳng ai biết…
Hắn đang định dựa theo kế hoạch hành đồng, không ngờ cả đám người tới phá tan nhã hứng của mình.
Quý Vân rất tức giận. Khi hắn quay đầu lại mới phát hiện thì ra là Hoàng Hâm, tên nhận tiền bến cho mình bài học, bên cạnh còn hai thằng đệ nữa.
Theo dõi mình?
90% La Diệu đang ở xung quanh đây.
Ánh mắt Quý Vân đảo một vòng, rốt cuộc cùng nhìn thấy chỗ gốc cây cổ thụ phía xa xa, có một dáng người thấp thoáng trốn ở đó.
Cho dù, hắn không nhìn thấy vẻ mặt thằng này, nhưng Quý Vân có thể cảm giác được dưới gốc cổ thụ kia lả lửa giận ngập trời.
Nữ thần của mình bị trà đạp, cảnh này La Diệu nhất định nhìn thấy.
Có lẽ, nó muốn ngăn Quý Vân tiếp tục làm bậy, bèn vội vàng đi gọi đám Hoàng Hâm tới.
“La Diệu gọi mày tới?” Quý Vân hỏi.
“Hỏi nhiều vậy làm gì, bố mày đã sớm nhìn mày không vừa mắt rồi. Nếu bây giờ, mày liếm sạch vết bẩn ở đế giày tao, thì tao sẽ tha cho mày một lần.” Hoàng Hâm nói.
Hoàng Hâm vừa nói vừa cọ chiếc giày cũ bẩn thỉu của mình xuống đất bùn, tạo thành một lớp bùn khá dày dưới đế.
Sau khi, Hoàng Hâm cọ chán chê, mới đánh ánh mắt hung ác của mình về phía hai thằng đệ.
Ngay lập tức, hai thằng đệ ân cần nâng cái giày bẩn thỉu lên, rồi nở nụ cười xấu xa đưa lại gần Quý Vân.
“Cái người đứng quá đáng, cậu của tôi là…” Thu Mộ cực kỳ tức giận, cô thậm chí đứng chắn trước mặt Quý Vân.
Nhưng Quý Vân không định để Thu Mộ nhúng tay vào.
Hắn kéo Thu Mộ qua một bên, sau đó nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm.
Có sư phụ Tifa tự mình truyền thụ, mình còn sợ đám ma cà bông này cái quái gì?
Mình đang ngứa tay đây.
Có điều, hai thằng nhóc đang cầm cái giày bẩn thỉu lại không nhìn ra sát khí trong mắt Quý Vân, không biết sống chết tiến lên, định cưỡng ép nhét cái giày vào mồm Quý Vân.
Quý Vân lùi về phía sau một bước, đồng thời túm lấy tay thằng tóc ba phân trong số hai thằng.
Hắn kéo thằng này về phía mình, thời điểm thân thể đối phương mất cân bằng, Quý Vân lên gối một cú, húc thẳng vào cái bụng một múi của thằng này.
Thằng này đau đơn hét lên thật lớn, thậm chí tròng mắt như muốn lòi ra.
Mặt thằng này đỏ bửng lộ ra đau đớn cùng cực, sau đó thân thể cong lại rồi từ từ ngã xuống chân Quý Vân.
Hoàng Hâm thấy thằng đệ của mình nằm co quắp trên mặt đất thì lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cùng lên thịt nó.” Hoàng Hâm coi như có đầu óc, nên định dùng chiêu lấy thịt đè người.
Thật ra, người Hoàng Hâm gầy như que củi, nhưng dựa vào sự hung ác của mình xưng bá bên trong trường học.
Còn mấy thằng đệ của Hoàng Hâm chỉ được cái to xác. Từ khi đến đây, thằng nào thằng nấy chỉ nhìn chằm chằm vào Thu Mộ, chả khác mẹ gì Trư Bát Giới, thiếu chút nữa nước rãi chảy cả tô.
Đám người, một còn khỉ, hai con lợn, rõ ràng chẳng khiến Quý Vân lo lắng chút nào, nên thản nhiên đứng tại chỗ chờ bọn chúng ra tay.
Hai người chia nhau hai vị trí để tấn công, Quý Vân nhìn thấy hai người lao vào, thì giả vờ hướng công kích của Hoàng Hâm để đỡ đòn.
Chờ Hoàng Hâm đấm tới, Quý Vân lách người nhẹ nhàng né tránh, thời điểm hắn né cú đấm của Hoàng Hâm, thì trực tiếp đá thẳng vào thằng béo cũng đang ập vào.
Cú đá này, thật chất học từ sư phụ Thương, vừa vặn bộc phát hoàn toàn sức lực bản thân, cũng đủ sức đá bay cơ thể một thằng học sinh lớp 12.
Thân thể thằng kia lập tức văng xa mấy mét, đồng thời mất đi sự cần bằng. Sau vài lần loạng choạng, thằng này không đứng vững được, ma lao cả người xuống dòng suối.
“A…”
Một tiếng hét thảm vang lên, thân thể thằng béo lăn một vòng dưới dòng suối cạn, chật vật giống hệt còn lợn rừng ngã xuống nước.
“Nghịch Mã.” Phía sau, Hoàng Hâm giận quá hóa giận, tiếp tục vung nắm đấm, đấm thẳng vào gáy Quý Vân.
Nhưng Quý Vân đã học xong bài học khoảng cách, cho dù bản thân vừa tấn công, nhưng hắn luôn giữ một khoảng cách an toàn với Hoàng Hâm.
Khoảng cách này giúp Quý Vân có đủ thời gian phản xạ lại đòn tấn công tiếp theo của Hoàng Hâm.
Hoàng Hâm sử dụng chiêu thức điển hình ‘rùa quyền’, nhưng bản thân chưa từng trải qua huấn luyện nên trụ vô cùng bất ổn, cứ như kiểu bản thân dùng sức quá mạnh, sẽ tự mình mất đi cân bằng.
Quý Vân cúi người xuống, né tránh chiêu rùa quyền kia, đồng thời tung một cú quét ‘bò cạp vẫy đuôi’.
“Bốp.”
Một cú quét tung toàn bộ sức lực, khiến cả người Hoàng Hâm ngã úp mắt vào đất, vừa khéo cả mặt cày vào đúng vị trí thằng này vừa cọ giày xuống.
Đầu ong ong.